[ ÁNH TRĂNG DƯỚI NƯỚC, CHU SA TRONG TIM] - Phần 4/5
(*) Tên truyện do editor đặt, vui lòng không reup truyện.
Tác giả : 吃西瓜不吐西瓜皮
____________________________________
16.
Thật ra Giang Úc Nhiễm luôn không có cảm giác an toàn.
Nhìn anh lòng dạ hiểm ác, một mình chống đỡ một phương vậy thôi. Chứ thực ra anh vẫn rất trẻ con.
Anh nhiều lần cố tình không đóng cổng sân. Cố tình để tôi thấy anh và tiểu Ý thân mật.
Tôi không bộc lộ cảm xúc của mình trước mặt anh.
Mấy năm nay tôi đều sống giả tạo. Lúc nào cũng trưng ra cái vẻ mặt vô cảm. Tôi quen rồi.
Có một lần, nửa đêm Giang Úc Nhiễm đạp hỏng cửa sân, phi vào phòng chất vấn tôi: “ Tại sao cô không thèm để tâm? Tại sao ?”
Tôi để tâm chứ.
Tôi để tâm hơn bất kì ai.
Anh vốn là cún con của tôi.
“ Nhiễm, tôi không có tư cách đó”
Anh say rồi, mới dám để lộ vài phần yếu đuối trước mặt tôi.
“ Vậy ai có tư cách ?”
Hắn véo eo tôi, hôn tôi.
Chúng tôi ân ái một trận.
Anh nói vậy, cứ như tiểu Ý chỉ là một công cụ của anh vậy.
Rốt cuộc là anh thực sự thích cô bé ấy, hay chỉ muốn lợi dụng cô bé ấy để làm tôi ghen ?
Có thể bản thân Giang Úc Nhiễm cũng không hiểu rõ.
Nhưng tôi hiểu rõ.
Anh thích cô bé ấy.
Trên người cô bé ấy có hình bóng tôi ngày xưa.
Cô ấy giống hệt tôi lúc 17, 18 tuổi.
Anh mê luyến hình bóng ấy, nhưng không chịu buông tay cái người đã hoàn toàn khác biệt là tôi.
Thật rối rắm.
Trời vừa bắt đầu sáng,Giang Úc Nhiễm đã tỉnh lại.
Phương bắc âm u lâu như vậy, cuối cùng cũng có một ngày ánh mặt trời chiếu sáng tới đây.
Tôi cứ lẳng lặng, chăm chú nhìn anh suốt một đêm.
Chớ anh tỉnh dậy, tôi mới thay đổi tư thế ngồi.
Nửa người dưới tê cứng.
Miệng anh mắng tôi, nhưng lại giúp tôi đấm lưng.
Trong lòng tôi chua xót: “ Nhiễm, chúng mình đừng dằn vặt nhau nữa được không ? Chúng mình đã bỏ qua nhau quá nhiều rồi.”
Đừng giận tôi.
Tôi không đáng.
Động tác anh dừng lại, cũng ngừng mắng tôi.
" Được" Anh nói.
Hình như câu này của tôi dỗ anh rất vui. Anh bỏ công việc sang một bên, dắt tôi đi dạo phố.
Anh mua cho tôi rất nhiều vòng ngọc. Nói màu này, màu kia phù hợp với tôi nhất.
Trước khi về, chúng tôi gặp một bà lão.
Bà ấy ôm một tảng thạch lớn, mời chúng tôi mua.
Tôi không hiểu ngọc lắm, cũng không chơi cá cược. Liếc mắt nhìn rồi thôi.
Giang Úc Nhiễm có vẻ có hứng thú.
Anh hỏi tôi có muốn đánh cược không. Người thua đáp ứng đối phương một chuyện.
Trước đây chúng tôi rất thích chơi trò này.
Anh tiến lên phía trước, lấy đèn pin soi vết nứt trên tảng thạch thật kĩ.
Tôi cười anh: “ Anh sợ thua thế cơ á?”
“ Sợ. Trước đây anh không có gì để sợ, thua cũng không sao. Bây giờ thì sợ”
Cái anh thực sự sợ là cái gì đây?
Anh không nói.
Lúc này, tôi thấy trong ống tay áo của bà lão lộ ra cái gì đó đen xì.
Tôi gần như theo bản năng đẩy Giang Úc Nhiễm ra, lấy thân mình che cho anh.
Thân thể tôi bị ma tú.y ăn mòn mấy năm, thực ra cũng đã rất yếu rồi.
Tôi cũng không rõ tôi lấy đâu ra sức lực đẩy anh.
Rất nhanh bà lão đã bị bắt, miệng vẫn gào thét: “ Cái loại súc vật giế.t người không nháy mắt, trả con trai cho tao”
Người bà ta chảy máu. Trước khi chế.t,bà ta nhìn chằm chằm tôi.
Như lúc Vương Lễ chết.
Nhưng cũng giống lúc Triệu Dĩ Thành chế.t
Mặt của bọn họ khớp vào nhau.
Tôi run rẩy, vừa đau vừa sợ gào thét lên.
Giang Úc Nhiễm ôm lấy tôi, chạy về phía xe.
Người đàn ông này cao hơn 1m9, lúc này lại run rẩy, đôi mắt đỏ hoe nhìn tôi: “ Mạt Mạt, mở mắt ra nhìn anh. Mạt Mạt. nhìn anh”
“ Anh xin em, nhìn anh đi”
Tôi muốn nói cho anh biết, thực ra tôi vẫn ổn.
Nhưng tôi buồn nôn quá.
Tôi muốn lau nước mắt cho anh, nhưng tôi không làm được.
Thật vô dụng.
17.
Cuối cùng chúng tôi cũng không cắt tảng thạch kia.
Đoạn thời gian ấy, Giang Úc Nhiễm luôn trầm mặc ở bên tôi.
Anh hỏi tôi: “ Sao lại biến thành như vậy ?”
Ánh đèn đường ngoài cửa sổ lập lòe, khuôn mặt anh tinh xảo, hoàn mỹ, nửa trong tối, nửa ngoài sáng.
Con trai của bà lão đó cũng là một tên nghiện ma tú.y
Gia đình hắn nhốt hắn, bắt hắn cai nghiện.
Khi đã lên cơn nghiện thì hắn làm gì còn quan tâm gia đình, pháp luật ra gì.
Hắn vung dao giế.t cả nhà, chỉ mỗi mẹ hắn vì về quê mà sống sót.
Bây giờ thì tốt rồi, một người cũng không còn.
Giang Úc Nhiễm trở thành loại người mà anh ghét nhất.
Tôi cũng vậy.
Anh hỏi tôi tại sao, tại sao lại như vậy.
Đường là chúng ta tự chọn, không trách được ai.
Tôi ôm lấy anh từ phía sau
Tôi nói với anh:" Em sẽ vĩnh viễn ở bên anh"
" Đừng nói dối anh" Anh nói.
Tôi im lặng, Giang Úc Nhiễm đột nhiên hôn tôi.
Trên người tôi có vết thương, hắn muốn rút lui.
Tôi không đồng ý.
Lần đầu tiên anh ân ái cùng tôi cũng cẩn thận như vậy.
Đêm đó tôi cùng anh ra ngoài nói chuyện làm ăn.
Anh uống rất nhiều, cả người toàn mùi rượu.
Anh nói người tôi lạnh, muốn sưởi ấm cho tôi.
Mùi rượu trên người anh suýt nữa khiến tôi cũng say.
Gió ngoài cửa sổ thổi vào, tôi thấy lạnh.
Anh thấy rõ vết thương của tôi.
Tôi thẹn thùng nói: “ Nhiễm, em hết đau rồi”
Anh nhíu mày nhìn tôi, trong mắt đầy sự thống khổ.
Anh bảo tôi đừng nói nữa.
Tôi cảm giác khuôn mặt anh thật mờ ảo.
Tôi vươn tay muốn sờ mặt anh, lại không sờ được.
Tôi nhẹ giọng gọi anh: “ Nhiễm, Nhiễm,...”
Nhiều năm như vậy, tôi như một xá.c chế.t biết đi.
Tới bây giờ, tôi mới thực sự như một người sống.
Nước mắt anh nóng bỏng, khiến tôi cũng rơi nước mắt.
Giang Úc Nhiệm hôn những giọt nước mắt trên mặt tôi, lắp bắp nói: “ Mạt Mạt, đừng khóc. Anh rút ra. Em đừng khóc”
Dáng vẻ anh cứ như đứa bé làm sai chuyện vậy.
Rất lâu rồi tôi không thấy anh như vậy.
Rất mới mẻ.
18.
Tôi ở bệnh viện dưỡng thương hơn nửa tháng. Lúc tôi về nhà, tiểu Ý dọn đi rồi.
Không chỉ tiểu Ý, những người phụ nữ khác của anh đều không thấy tôi.
Anh nói với tôi, so với hận, anh càng sợ mất tôi hơn.
Càng sợ đoạn thời gian này chỉ là giả dối.
“ Mạt Mạt, chúng ta kết hôn đi”
Đây là câu tỏ tình tới muộn rất rất nhiều năm.
Tôi khóc lóc đồng ý.
Giang Úc Nhiệm thật sự muốn bù đắp cho tôi.
Cũng chẳng quan tâm tôi có cần không, ngọc thạch, châu báu chất đầy trong phòng tôi.
Nếu tôi muốn, không gì là không được.
Nếu hơi khó, chỉ cần làm nũng một chút là được.
Giang Úc Nhiễm không thích tôi hiểu chuyện, ngoan ngoãn như vậy.
Trong phạm vi anh ấy cho phép, tôi có thể làm những gì mình thích.
Nhiều năm như vậy, tôi cũng có thể đoán được anh muốn gì, biết được cách nhìn sắc mặt người khác.
Tôi không làm gì quá mức, vừa đủ là được.
Vậy nên chúng tôi gần như không cãi nhau bao giờ.
Thời gian yêu nhau còn không có, làm gì có thời gian để cãi nhau.
Anh mở một quán cafe, cho tôi làm bà chủ.
Trong quán cafe luôn có hoa tươi.
Anh sợ trong quán cafe quá vắng, còn cho đàn em thay phiên tới mua nước.
Tôi nghe mọi người nói còn có hẳn thời khóa biểu phân công ấy.
Một người giế.t người không chớp mắt như anh, lại vì tôi mà thâm tình.
Đàn em của anh không ngừng tố cáo với tôi: “ Chị dâu, chúng em quê mùa lắm, uống rượu còn được, chứ bắt bọn em uống cafe đắt tiền như này thì khó cho bọn em quá”
“ Xì, tối qua tao uống một cốc cafe, nửa đêm vẫn còn đang trằn trọc kìa”
Tôi nhẹ nhàng cười, xay hạt cafe.
Hương cà phê bay xa, lũ trẻ con trong xóm kéo nhau tới quán tôi.
Tôi xay ít cà phê cho chúng.
Vậy nên chúng dần dần trở thành khách quen của quán.
Có vài lần Giang Úc Nhiễm được về sớm, anh sẽ qua quán cafe ngồi.
Có lần anh thấy mấy đứa trẻ vây quanh tôi. Anh ôm em tôi, thầm thì: “ Mạt Mạt, chúng ta sinh vài đứa bé như vậy đi”
Tôi giật mình làm đổ bột cafe.
“ Em không thể sinh con”
Tôi mất tư cách làm mẹ từ lâu rồi. Tôi chỉ là một món đồ chơi thôi, sao có thể sinh con.
Triệu Dĩ Thành trước giờ chưa bao giờ đối xử tốt với tôi.
Bầu không khí lặng ngắt.
Tôi cúi đầu, không dám nhìn anh.
Tôi sợ thấy anh thất vọng.
Tôi cảm giác như tôi bị bao bọc trong không gian kín vậy, đến hít thở cũng khó.
Tay anh siết chặt.
Không biết qua bao lâu, anh nâng cằm tôi, muốn tôi nhìn anh.
“ Phương bắc có rất nhiều trẻ em mồ côi, nuôi thêm mấy đứa cũng được”
Tôi đau lòng.
Tôi biết anh muốn có đứa con của riêng chúng tôi.
Trước đây bố tôi từng nói, Giang Úc Nhiễm sẽ là một người bố tốt, tốt hơn cả ông.
Bố tôi đúng là, lời như thế mà cũng dám nói ra.
Lúc ấy tôi mắc cỡ, đỏ mặt. Lúc ngẩng đầu đã thấy Giang Úc Nhiễm đang ngớ người, nhìn chằm chằm bụng tôi.
Dáng vẻ kinh ngạc, hai tai đỏ bừng.
Những ngày ấy đã trôi qua quá lâu rồi.
Tôi đột nhiên khóc.
“ Được. Mình nuôi nhiều chút cho vui”
19.
Thời gian chúng tôi bên nhau trôi qua rất nhanh.
Hôm chúng tôi cưới, Giang Úc Nhiễm mặc vest. Trông anh thành thục, thận trọng nhưng hành động như một đứa trẻ.
Anh kích động tới mức run lập cập. Bông hoa đỏ trước ngực cũng cài không xong.
Đàn em cười nhạo anh:" Đại ca, lần đầu còn chưa quen, cưới lần 2 là quen thôi"
Anh trừng mắt nhìn họ:" Cút sang một bên, đời này ông đây chỉ cưới một lần thôi"
Đàn em anh nháy mắt với tôi: “ Chị dâu, chúng em nghe rõ rồi nhé. Hai người sẽ bên nhau tới đầu bạc răng long”
Đến đầu bạc răng long, nói thì dễ, làm mới khó.
Tôi biết, nhưng tôi vẫn vui vẻ cười.
Lễ cưới của chúng tôi rất náo nhiệt. Giang Úc Nhiễm mời rất nhiều người tới.
Lão đại của anh, Lưu Bưu cũng đến.
Hai người chúng tôi đều không còn người thân. Nên quyết định mời lão đại của anh đến chủ trì đám cưới.
Trùm buôn ma tú.y trước giờ tàn nhẫn, dã man, giờ lại hớn hở cười. Vừa tới đã muốn tặng tôi một phong bì đỏ thẫm.
Tôi đang đánh cuộc Ngô Đình sẽ không mời mà tới.
Cha cậu ta là đối thủ cũ của Giang Úc Nhiễm, hai người bọn họ như nước với lửa.
Ngô Đình vẫn bày ra bộ dạng ngoài cười nhưng trong không cười ấy.
“Nhị Thúc, vẫn là ngài tốt bụng. Cái loại rác rưởi này cũng dám rước về nhà.”
Giang Úc Nhiễm tát hắn một cái mạnh: “ Hôm nay là ngày lành tháng tốt, Ngô Đình, tôi tha cho cậu một lần”
Lôi Đình liếm môi, không sợ chế.t nói: “ Cháu có một món quà lớn cho cậu, cậu sẽ thích lắm”
Giang Úc Nhiễm cho người theo dõi hắn, không cho hắn phá hoại đám cưới của chúng tôi.
Trong lúc đang trao nhẫn cưới, trên màn hình hiện lên một bức ảnh.
Tôi bị lộ rồi.
Nhẫn lăn trên đất một vòng, rơi xuống cái khe nhỏ.
Giang Úc Nhiễm không tin được, nhìn tôi: “ Thịnh Mạt, nói với anh đây không phải là thật đi”
Giọng điệu này 7 năm trước trong đêm tuyết nọ tôi từng nghe qua.
Đáng tiếc.
Tôi là gián điệp cảnh sát cài vào.
Đời này tôi làm sai rất nhiều chuyện, chỉ có việc lựa chọn con đường này là đúng.
Chỉ tiếc là cảnh sát cùng tôi nằm vùng trong lễ cưới hôm nay, bị Ngô Đình giế.t hết rồi.
Bức ảnh cuối cùng là vị cảnh sát nọ trước khi chế.t
Máu chảy đầy đất, đầu lõm mấy vết, chiếc răng cuối cùng trong miệng cũng rụng.
Hắn bị đau tới chế.t
Tôi không đành lòng nhìn kỹ.
Ngô Đình cợt nhả: “ Nhị thúc, ngài thích cô ta, không cần quá độc ác, chơi chế.t cô ta là được”
“ Cháu vẫn tin tưởng thúc, ngài nhất định không phải nằm vùng đâu nhỉ ?”
Đàn em của Giang Úc Nhiễm chĩa súng về phía tôi.
Đây là lần đầu tiên tôi bị nhiều súng nhắm vào như vậy.
Giang Úc Nhiễm không nhìn ta, hắn nói: “ Đây là việc nhà tôi, tôi sẽ tự giải quyết”
Sự việc lớn như vậy, nếu không giế.t tôi, anh rất khó làm người khác nể phục.