[ ÁNH TRĂNG DƯỚI NƯỚC, CHU SA TRONG TIM] - Phần 5/5 

(*) Tên truyện do editor đặt, vui lòng không reup truyện.

Tác giả : 吃西瓜不吐西瓜皮

____________________________________

20.

Những kẻ buôn bán ma tú.y dùng đủ các loại hình phạt tàn khốc lên người cảnh sát ngầm.

Chỉ một lần nhét tôi vào thủy lao, dùng điện giật, tôi đã không chịu được nữa.

“ Ngoài hắn ra tôi không biết ai nữa, cảnh sát hợp tác với tôi chế.t rồi”

“ Nhiễm, tôi sợ đau, anh cho tôi một cái chế.t thoải mái đi”

Giang Úc Nhiễm im lặng hút thuốc.

Lúc khay thuốc chất đầy tàn thuốc, anh mới chịu ngẩng đầu nhìn tôi: " Tại sao ?'

Tại sao, tại sao ?

Tôi không trả lời, hỏi ngược lại anh: “ Không phải anh hỏi vì sao em còn sống à ?”

Anh không nói lời nào, tôi đành nói tiếp.

“ Nhiễm, 5 năm trước, em vì anh mà sống sót”

7 năm trước, Triệu Dĩ Thành nói không sai, tôi thực sự sợ hãi Giang Úc sẽ ghét bỏ tôi.

Nhưng trước giờ tôi chưa bao giờ hoài nghi tình yêu anh dành cho tôi.

Kể cả khi tôi bị vấy bẩn, hỏng rồi, tôi cũng muốn trở về bên anh.

Nếu như cún con bởi vì tôi bị vấy bẩn mà không còn yêu tôi, thì tôi yêu anh là được.

Nhưng Triệu Dĩ Thành nói với tôi" Hiện tại ai cũng đang đi tìm hắn, hắn không sống nổi đâu. Nếu em ở lại bên tôi, tôi hứa sẽ đưa hắn đi nước ngoài, để hắn an ổn sống nốt quãng đời còn lại"

Tôi tin hắn.

Lúc ấy, tôi đã hãm sâu trong vũng bùn đó.

Bùn đất lấp đầy miệng tôi.

Tôi không có cách nào kêu cứu, cũng không có cách nào tự cứu lấy mình

Lúc ấy chỉ có Triệu Dĩ Thành chịu đưa tay ra cứu tôi.

Tôi nghĩ, đây là lúc tôi nên vì cún con mà làm chút gì đó.

Anh nói, hắn muốn xây một tiệm cafe đầy hoa tươi.

Anh nói, anh thích ngày mưa

Mùi mưa, mùi hoa, mùi cafe lẫn lộn với nhau là mùi vị anh thích nhất.

Tôi cứ ngỡ anh được sống cuộc sống mà anh muốn.

Vì vậy tôi chấp nhận để anh ấy ghét tôi.

Chấp nhận bị coi là loại độc ác, đáng nguyền rủa.

Ngày chúng tôi chia tay, tôi rúc vào lòng Triệu Dĩ Thành, dù anh tự tay phá hỏng hình xăm ấy, tôi cũng không quay đầu lại dù chỉ một cái.

Nhưng Triệu Dĩ Thành lừa tôi.

Hắn vu oan cho Giang Úc Nhiễm giế.t người, đưa hắn đến phương bắc.

Hắn muốn tra tấn Giang Úc Nhiễm tới chế.t

Ở nơi ăn thịt người như phương bắc, Giang Úc Nhiễm chưa từng được trải nghiệm cuộc sống mà ta nghĩ tới.

Chúng tôi đều biến thành dáng vẻ mà chính mình ghét nhất.

Thật ngu ngốc.

Thật xui xẻo.

Lúc tôi biết hắn lừa tôi, anh đã bị đưa tới phương bắc.

" Em chưa từng nghĩ anh sẽ sống sót được ở nơi này" Từ lúc ấy, tôi luôn muốn báo thù.

“ Em sợ đau như vậy, nhưng em vẫn sống ở địa ngục ròng rã 5 năm”

“ Anh bị chặ.t mất 5 ngón tay, rất đau. Em dùng 5 năm qua bù đắp. 5 năm này em sống không bằng chế.t, người không ra người, quỷ không ra quỷ”

“ Có lúc em cảm thấy, em như một con quỷ đội lốt người”

Không trốn thoát được hiện tại, không nhìn thấy được tương lai.

Giang Úc Nhiễm siết chặt tay.

Anh nói anh biết tôi sống không tốt, anh muốn bù đắp cho tôi.

Anh nói anh không biết tôi yêu anh đến vậy, anh hận tôi lâu như vậy.

Anh nói là do anh vô dụng, mới để tôi phải chịu ủy khuất.

21.

May mà tôi giế.t Triệu Dĩ Thành rồi.

Trước giờ tôi chỉ giế.t mỗi Triệu Dĩ Thành. Tôi lừa anh, tôi không giế.t Vương Lễ.

Vương Lễ vi phạm pháp luật quá nhiều, sớm đã bị cảnh sát theo dõi.

Tôi giế.t hắn chỉ là lý do để tôi đường đường chính chính chạy trốn tới phương bắc.

Lúc Triệu Dĩ Thành chế.t, tôi chuẩn bị tự sá.t

Là Lâm Linh cứu tôi. Cô ấy là một luật sư mạnh mẽ.

Cô ấy nói đây không phải lỗi của tôi.

Rất nhiều lần tôi đều muốn chế.t

Cô ấy là một trong số ít những người tốt mà tôi gặp được.

Cô ấy nói tôi như em gái cô ấy.

Cho nên cô ấy như cọng cỏ cứu mạng tôi vậy.

Lúc tôi mơ thấy ác mộng, cô ấy ôm tôi vào lòng, nhẹ nhàng kể chuyện xưa cho tôi nghe.

Lúc cơn nghiện của tôi phát tác, tôi không chịu nổi, cô ấy sẽ để tôi cắn cô ấy, đánh cô ấy.

Tôi đau, cô ấy cũng đau.

Thật ngu ngốc.

Trước giờ tôi chưa từng thấy mẹ mình.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy tình mẹ trên người một người khác.

Khiến tôi nghiện.

Sau khi tôi ra khỏi trại cai nghiện, tôi vui mừng tới tìm cô ấy.

Bố cô ấy nói, cô ấy chế.t rồi.

Người đàn ông chính trực, mái tóc trắng phơ ấy bỗng nhiên run rẩy, hai tay che mắt khóc.

Nước mắt ông rơi xuống, ngấm xuống đất.

Lúc ấy, tôi mới biết Lâm Linh là cảnh sát ma tú.y

Người khác vì muốn trả thù em gái cô ấy nên tiêm ma tú.y cho cô bé ấy. Sau khi phát cơn nghiện, cô ấy nhảy từ mái nhà xuống.

Mà lần này trả thù còn ác hơn.

Toàn bộ Lâm gia chỉ còn mình ông.

Để ông sống một mình, đau khổ, cô độc, hổ thẹn, dằn vặt tới cuối đời.

Hình phạt tàn khốc nhất thế gian chắc cũng chỉ tới đấy.

Sau đó cục ma tú.y tìm tới tôi.

Tôi mới biết Giang Úc Nhiễm không chế.t, ngược lại còn ăn sung mặc sướng ở phương bắc.

Tôi có sứ mệnh của mình.

Thực ra tôi chẳng có chí lớn, chẳng có lý tưởng gì.

Nhưng con người mà, sống cả đời cũng phải biết tại sao mình sống chứ.

5 năm trước tôi vì Giang Úc Nhiễm mà sống để chuộc lỗi, báo thù.

Những tháng ngày sau đó, tôi vì Lâm Linh mà sống.

“ Nhiễm, từ rất lâu trước đây, em đã không còn nợ anh nữa rồi”

Không khí trầm mặc hồi lâu.

Anh nói: " Ừ".

" Nhưng anh còn nợ em" Tôi chắn thương cho anh.

20.

Những kẻ buôn bán ma tú.y dùng đủ các loại hình phạt tàn khốc lên người cảnh sát ngầm.

Chỉ một lần nhét tôi vào thủy lao, dùng điện giật, tôi đã không chịu được nữa.

“ Ngoài hắn ra tôi không biết ai nữa, cảnh sát hợp tác với tôi chế.t rồi”

“ Nhiễm, tôi sợ đau, anh cho tôi một cái chế.t thoải mái đi”

Giang Úc Nhiễm im lặng hút thuốc.

Lúc khay thuốc chất đầy tàn thuốc, anh mới chịu ngẩng đầu nhìn tôi: " Tại sao ?'

Tại sao, tại sao ?

Tôi không trả lời, hỏi ngược lại anh: “ Không phải anh hỏi vì sao em còn sống à ?”

Anh không nói lời nào, tôi đành nói tiếp.

“ Nhiễm, 5 năm trước, em vì anh mà sống sót”

7 năm trước, Triệu Dĩ Thành nói không sai, tôi thực sự sợ hãi Giang Úc sẽ ghét bỏ tôi.

Nhưng trước giờ tôi chưa bao giờ hoài nghi tình yêu anh dành cho tôi.

Kể cả khi tôi bị vấy bẩn, hỏng rồi, tôi cũng muốn trở về bên anh.

Nếu như cún con bởi vì tôi bị vấy bẩn mà không còn yêu tôi, thì tôi yêu anh là được.

Nhưng Triệu Dĩ Thành nói với tôi" Hiện tại ai cũng đang đi tìm hắn, hắn không sống nổi đâu. Nếu em ở lại bên tôi, tôi hứa sẽ đưa hắn đi nước ngoài, để hắn an ổn sống nốt quãng đời còn lại"

Tôi tin hắn.

Lúc ấy, tôi đã hãm sâu trong vũng bùn đó.

Bùn đất lấp đầy miệng tôi.

Tôi không có cách nào kêu cứu, cũng không có cách nào tự cứu lấy mình

Lúc ấy chỉ có Triệu Dĩ Thành chịu đưa tay ra cứu tôi.

Tôi nghĩ, đây là lúc tôi nên vì cún con mà làm chút gì đó.

Anh nói, anh muốn xây một tiệm cafe đầy hoa tươi.

Anh nói, anh thích ngày mưa

Mùi mưa, mùi hoa, mùi cafe lẫn lộn với nhau là mùi vị anh thích nhất.

Tôi cứ ngỡ anh được sống cuộc sống mà anh muốn.

Vì vậy tôi chấp nhận để anh ấy ghét tôi.

Chấp nhận bị coi là loại độc ác, đáng nguyền rủa.

Ngày chúng tôi chia tay, tôi rúc vào lòng Triệu Dĩ Thành, dù anh tự tay phá hỏng hình xăm ấy, tôi cũng không quay đầu lại dù chỉ một cái.

Nhưng Triệu Dĩ Thành lừa tôi.

Hắn vu oan cho Giang Úc Nhiễm giế.t người, đưa hắn đến phương bắc.

Hắn muốn tra tấn Giang Úc Nhiễm tới chế.t

Ở nơi ăn thịt người như phương bắc, Giang Úc Nhiễm chưa từng được trải nghiệm cuộc sống mà ta nghĩ tới.

Chúng tôi đều biến thành dáng vẻ mà chính mình ghét nhất.

Thật ngu ngốc.

Thật xui xẻo.

Lúc tôi biết hắn lừa tôi, anh đã bị đưa tới phương bắc.

" Tôi chưa từng nghĩ anh sẽ sống sót được ở nơi này" Từ lúc ấy, tôi luôn muốn báo thù.

“ Em sợ đau như vậy, nhưng em vẫn sống ở địa ngục ròng rã 5 năm”

“ Anh bị chặ.t mất 5 ngón tay, rất đau. Em dùng 5 năm qua bù đắp. 5 năm này em sống không bằng chế.t, người không ra người, quỷ không ra quỷ”

“ Có lúc em cảm thấy, em như một con quỷ đội lốt người”

Không trốn thoát được hiện tại, không nhìn thấy được tương lai.

Giang Úc Nhiễm siết chặt tay.

Anh nói anh biết tôi sống không tốt, anh muốn bù đắp cho tôi.

Anh nói anh không biết tôi yêu anh đến vậy, anh hận tôi lâu như vậy.

Anh nói là do anh vô dụng, mới để tôi phải chịu ủy khuất.

21.

May mà tôi giế.t Triệu Dĩ Thành rồi.

Trước giờ tôi chỉ giế.t mỗi Triệu Dĩ Thành. Tôi lừa anh, tôi không giế.t Vương Lễ.

Vương Lễ vi phạm pháp luật quá nhiều, sớm đã bị cảnh sát theo dõi.

Tôi giế.t hắn chỉ là lý do để tôi đường đường chính chính chạy trốn tới phương bắc.

Lúc Triệu Dĩ Thành chế.t, tôi chuẩn bị tự sá.t

Là Lâm Linh cứu tôi. Cô ấy là một luật sư mạnh mẽ.

Cô ấy nói đây không phải lỗi của tôi.

Rất nhiều lần tôi đều muốn chế.t

Cô ấy là một trong số ít những người tốt mà tôi gặp được.

Cô ấy nói tôi như em gái cô ấy.

Cho nên cô ấy như cọng cỏ cứu mạng tôi vậy.

Lúc tôi mơ thấy ác mộng, cô ấy ôm tôi vào lòng, nhẹ nhàng kể chuyện xưa cho tôi nghe.

Lúc cơn nghiện của tôi phát tác, tôi không chịu nổi, cô ấy sẽ để tôi cắn cô ấy, đánh cô ấy.

Tôi đau, cô ấy cũng đau.

Thật ngu ngốc.

Trước giờ tôi chưa từng thấy mẹ mình.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy tình mẹ trên người một người khác.

Khiến tôi nghiện.

Sau khi tôi ra khỏi trại cai nghiện, tôi vui mừng tới tìm cô ấy.

Bố nàng nói, nàng chế.t rồi.

Người đàn ông chính trực, mái tóc trắng phơ ấy bỗng nhiên run rẩy, hai tay che mắt khóc.

Nước mắt ông rơi xuống, ngấm xuống đất.

Lúc ấy, tôi mới biết Lâm Linh là cảnh sát ma tú.y

Người khác vì muốn trả thù em gái cô ấy nên tiêm ma tú.y cho cô bé ấy. Sau khi phát cơn nghiện, cô ấy nhảy từ mái nhà xuống.

Mà lần này trả thù còn ác hơn.

Toàn bộ Lâm gia chỉ còn mình ông.

Để ông sống một mình, đau khổ, cô độc, hổ thẹn, dằn vặt tới cuối đời.

Hình phạt tàn khốc nhất thế gian chắc cũng chỉ tới đấy.

Sau đó cục ma tú.y tìm tới tôi.

Tôi mới biết Giang Úc Nhiễm không chế.t, ngược lại còn ăn sung mặc sướng ở phương bắc.

Tôi có sứ mệnh của mình.

Thực ra tôi chẳng có chí lớn, chẳng có lý tưởng gì.

Nhưng con người mà, sống cả đời cũng phải biết tại sao mình sống chứ.

5 năm trước tôi vì Giang Úc Nhiễm mà sống để chuộc lỗi, báo thù.

Những tháng ngày sau đó, tôi vì Lâm Linh mà sống.

“ Nhiễm, từ rất lâu trước đây, em đã không còn nợ anh nữa rồi”

Không khí trầm mặc hồi lâu.

Anh nói: " Ừ".

" Nhưng anh còn nợ em" Tôi chắn thương cho anh.

Lần này, anh lựa chọn im lặng.

Tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm.

Bóng đen dày đặc, không có lấy một ngôi sao.

Có lúc, tôi cảm thấy tốt rất may mắn.

Mỗi lần tôi trên bờ vực của cái chế.t, luôn có người kéo tôi một cái.

Có lúc tôi cảm thấy tôi quá xui rồi.

Tại sao khổ như vậy vẫn còn phải sống tiếp vậy ?

Quên đi, quên đi.

Tôi nợ họ.

22.

Giang Úc Nhiễm đem tôi tới trước mặt Lưu Bưu, hắn quỳ xuống.

“ Anh Bưu, cô ấy đã cứu em. Cũng vì em mà chặn thương”

“ Mấy năm nay cô ấy sống rất khổ. Cô ấy tưởng em chết rồi, muốn báo thù cho em”

“ Thù đã báo, trên tay nàng dính máu, còn làm gián điệp cho cảnh sát. Anh cũng chịu, nàng phải chế.t”

“ Anh Bưu, là anh dạy em, làm người phải biết báo ân”

Anh chặt đi ngón út của mình, cầu xin hắn cho tôi sống sót.

“ Em vì Lâm Linh mà sống, Thịnh Mạt chế.t rồi. Bây giờ mạng em là của anh”

“ Anh muốn em sống, sống thật tốt”

Anh định đưa tôi rời khỏi phương bắc.

Tôi từ chối.

“ Nhiễm, anh hiểu rõ thủ đoạn của họ hơn em nhiều. Em rời khỏi đây chắc chắn sẽ chế.t”

Không có anh che chở, còn đầy người muốn trừ khử tôi diệt trừ hậu họa.

“ Chưa kể một mình em cũng không sống nổi”

Anh nói để anh bảo vệ tôi, để tôi sống thật tốt.

Nhưng anh giam tôi lại cho bọn họ xem.

Anh nhốt tôi trong trại giam, không cho tôi tiếp xúc với ai.

Anh đánh tôi, mắng tôi, không cho mọi người gọi tôi là chị dâu.

Anh vừa yêu, vừa hận tôi. Lúc nào cũng muốn dằn vặt tôi.

Anh có rất nhiều phụ nữ, loại nào cũng có.

Bọn họ rất thích nhảy nhót trước mặt tôi.

Thực ra, tôi cũng không để tâm lắm.

Một lần nhốt là 3 năm.

Lưu Bưu với anh phát sinh hiềm khích vì tôi. Hắn không tín nhiệm anh như trước nữa.

Phần tín nhiệm này dùng 3 năm bồi đắp.

Chờ đợi một thời cơ tốt, cũng cần 3 năm.

23.

Mấy năm qua Giang Ức Nhiễm rất thích khóc trước mặt tôi.

Anh không rơi nước mắt, nhưng mắt lúc nào cũng đỏ đỏ.

Đổi tới đổi lui, anh vẫn là chú cún con dính người ấy.

Anh nói xin lỗi tôi vì không cho tôi được một lễ cưới đàng hoàng.

Tôi hôn khóe môi anh, nói không sao, sau này bù lại cũng được.

Anh còn thích hỏi tôi còn đau không.

Tôi lắc đầu: :" Sống như này đã rất tốt rồi"

Anh rất thích ôm tôi ngủ.

Chúng tôi ôm nhau ngủ, ôm rất chặt. Cứ như muốn ôm chế.t đối phương vậy.

Có hôm tôi ngủ trưa dậy, thấy hắn đang nói chuyện với đàn em.

Một bên tai tôi hỏng rồi, tôi không nghe được anh nói gì.

Giang Úc Nhiễm biết tai tôi hỏng, anh nhìn tôi một chút rồi nói tiếp.

Chờ lúc anh đến gần, tôi mới hỏi anh vừa nói gì.

Anh đùa tôi: “ Có muốn làm nữ nhân của lão đại không ?”

Giang Úc Nhiễm rất có dã tâm. Tôi rất hiểu.

Anh chưa bao giờ đồng ý làm đầy tớ.

Tôi nói, anh sống sót là được.

Anh nói tôi đừng lo lắng, cũng không phải chuyện to tát gì.

Lưu Bưu lớn tuổi, ngày càng nóng tính, hay làm mất lòng người khác.

Anh nói, muốn giải quyết Lưu Bưu rất dễ.

Mấy ngày sau, trong trại bị một trận hỏa hoạn đốt cháy.

Tôi " chế.t" trong cuộc hỏa hoạn ấy.

Lúc tôi tỉnh dậy, tôi đã nằm trong một chiếc xe chất đầy thuốc lá.

Tôi biết Giang Úc Nhiễm lừa tôi.

Muốn Lưu Bưu chế.t, chắc chắn không dễ chút nào.

Bởi vì tai có vấn đề, tôi học cách nhìn khẩu ngữ.

Tôi thấy anh nói :" Tôi phải trả lại em ấy một cuộc sống yên bình, để em ấy sống dưới ánh mặt trời"

Tên ngốc.

Kể cả khi anh làm lão đại, em cũng chấp nhận sống trong bóng tối mà.

Anh để lại cho tôi một bức thư.

Anh sắp xếp cho tôi một thân phận mới.

Anh mua cho tôi rất nhiều đồ quý giá.

Bất động sản, vàng, châu báu,.…

Tất cả đống đó, đủ để tôi sống sung túc cả đời.

Anh để lại cho tôi rất nhiều, nhưng lại quên nói yêu tôi.

Anh muốn tôi chờ đợi, chấp nhận sự sắp xếp của anh.

Anh nói anh sẽ trở về tìm tôi. Nếu như không về được, tới khi tôi già đi, anh sẽ về tìm tôi.

Anh muốn tôi sống thật tốt, phải sống thật tốt.

Lần này, tôi phải vì chính mình mà sống.

“ Em phải sống lâu trăm tuổi. Nếu em thấy cô đơn quá, có thể nuôi thêm vài đứa trẻ”

Đây là lời nguyển rủa độc ác nhất anh dành cho tôi.

Anh lừa tôi, anh lừa tôi.

Anh rõ ràng không định sống sót trở về.

Tôi phải đi tìm anh.

Tôi biết, tôi phải đi tìm anh.

24.

Con gái Lưu Bưu kết hôn, hắn mời rất nhiều người đến.

Đều là những người có tiếng ác.

Lễ cưới tổ chức ở du thuyền trên sông Mekong.

Giang Úc Nhiễm định hành động ở đây.

Anh lo lắng cho sự an toàn của tôi, nên đem người đưa tôi rời khỏi Myanmar.

Tôi biết anh hạ độc tôi, nhưng tôi vẫn uống chén trà đó.

Ta ở lại phương bắc, anh sẽ không dễ dàng hành động.

Vì vậy nên tôi thoải mái rời đi.

Nhưng bây giờ, tôi muốn trở lại bên cạnh anh.

Tôi thuê một chiếc thuyền cano ở sông Mekong.

Tôi không biết có đến kịp không.

Ánh chiều tà dần hạ xuống sống Mekong.

Tôi nói mãi, người chèo thuyền cũng không chịu chèo tiếp.

Tôi đem vòng tay ngọc cho hắn, bảo hắn nhảy cầu về bờ, tôi sẽ tự lái tàu tìm anh

Mắt phải tôi chớp chớp.

Tôi thấy chiếc tàu sang trọng kia đổi người.

Tiếng súng vang lên không ngừng, viên đạn xoẹt qua gò má tôi.

Trên thuyền có rất nhiều cảnh sát.

Chẳng trách Giang Úc Nhiễm muốn đưa tôi đi.

Anh lừa tôi.

Anh không chỉ đối đầu với Lưu Bưu, anh đối nghịch với tất cả bọn họ.

Nghĩ đến cũng lạ. Một tên buôn ma tú.y làm gì có bản lĩnh sắp xếp cho tôi một thân phận mới hoàn toàn chứ.

Hóa ra tôi mới là đứa ngu.

Nhưng anh phản bội lúc nào ? Trở thành gián điệp cho cảnh sát lúc nào ?

Tôi không biết.

Anh làm cẩn thận quá, cả tôi anh cũng giấu được.

25.

Tim tôi đập thình thịch.

Giang Úc Nhiễm có hóa thành tro tôi cũng nhận ra anh, anh không phải mấy cái xác trên boong thuyền.

Thật may, tôi tìm thấy anh trong một căn phòng nhỏ.

Xá.c Ngô Đình chặn ngoài cửa.

Lúc tôi đẩy cửa ra, tôi thấy một người mặt úp dưới nước.

Tôi tin đó là anh.

Tôi dứt khoát nhảy xuống sông.

Trời cao đối với tôi không tệ, tôi tìm thấy một chiếc thuyền nhỏ.

Tôi dùng hết sức bình sinh kéo anh lên thuyền.

Lúc này anh vừa tỉnh, mơ màng hỏi: “ Mạt Mạt, em đến rồi ?”

Tôi gật gừ, cởi quần áo cầm máu cho anh.

Máu anh chảy không ngừng.

Thật sự không ngừng được.

Cơ thể anh ngày càng lạnh.

Anh nhìn thấy vết thương trên tay tôi, nhẹ giọng hỏi: :" Đau lắm không em ?"

Tôi bảo anh hãy cố lên. Anh không nghe lời tôi.

Mắt anh lấp lánh đầy ánh sao.

“ Mạt Mạt, anh làm người tốt được một lần”

Tôi nói, anh là người tốt.

Anh cười một chút, sau đó lại thôi.

Anh che mắt tôi, bảo tôi đừng nhìn, xấu lắm.

Tôi ngoan ngoãn nhắm mắt vào.

Anh thở dài, hỏi sao tôi lại tới đây.

Anh nói cảnh sát đồng ý rồi, chờ anh chế.t rồi, họ sẽ nói với tôi là anh mất tích.

“ Tiếc quá, lần này anh không lừa được em”

Anh còn nói, anh cắt tảng thạch kia rồi, anh thắng cược.

“ Em phải đồng ý với anh một chuyện”

Tôi đồng ý.

 Anh nở nụ cười. 

“ Em phải sống tiếp. Nuôi thêm mấy đứa trẻ, để chúng mang họ anh”

Tôi nói được, có lẽ trước đây tôi từng tên cho đứa bé rồi.

Tôi hỏi anh thích trai hay gái.

Anh không trả lời tôi.

Tôi nói với anh: “ Hay nuôi một nam một nữ nhé”

Tay anh rũ xuống.

Tôi gọi thế nào anh cũng không chịu tỉnh dậy.

Anh ngủ thiếp đi thôi.

Chắc chắn anh lại muốn lừa tôi.

Sông Mekong tĩnh lặng. Không biết từ chỗ nào có tiếng hát, tôi nghe không rõ.

Chắc ai đang hát bài hát mà anh thích.

Tim anh ngừng đập rồi.

Tai tôi không tốt lắm, con thuyền cứ trôi theo dòng nước.

Lúc mặt trời mọc, nắng sớm chiếu lên mặt anh, mặt anh tái quá.

Nhưng nhìn anh giống hệt thời niên thiếu.

Tôi tự dưng nhớ lại ngày chúng tôi kết hôn.

Tất cả những gì tốt nhất trên đời, anh đều ôm tới tặng tôi.

Thật tốt.

Tôi gọi anh, nói với anh trời sáng rồi.

Anh không lên tiếng.

Tôi nói chân tôi tê lắm, mau dậy bóp chân cho tôi.

Anh không động đậy.

Cả người anh lạnh cứng, tôi ôm một ngày cũng không ấm lên chút nào.

Tôi không tin.

Anh không chờ được trời sáng.

Anh không tỉnh lại.

Anh chế.t rồi.

Đột nhiên có một cơn mưa nhỏ tới.

Mây cũng khóc.

Tới cuối cùng, anh cũng không cho tôi một đám cưới đàng hoàng.

Chúng tôi cũng chẳng thể cùng nhau đầu bạc răng long

Tôi ngẩng đầu nhìn trời cao, đột nhiên không biết mình nên đi đâu.

Cứ vậy đi.

Cả đời này quá dài. Thôi thì chấm dứt ở đây đi.

Xin lỗi, Nhiễm. Lần này tới lượt em lừa anh rồi.

 [ Hoàn ]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play