Nhân Sinh Như Mộng

Chương 4


2 tháng


9

Giáo viên chủ nhiệm nói rằng Cố Tiểu Niệm đã mất tích.

Không đến lớp, cũng không gọi điện xin nghỉ.

Các bạn học biết rõ cô ấy đều đã gửi tin nhắn Wechat và gọi điện nhưng không một ai có thể liên lạc với cô ấy.

Cố Mục Từ trong văn phòng trầm mặc vài giây, lộ ra nụ cười lạnh.

“Điều này có đáng để gọi tôi đến đây không?”

“Nếu tôi nhớ không nhầm thì mẹ con bé, Thẩm Vân năm đó cũng là học sinh lớp thầy. Lúc đó Thẩm Vân không phải cũng đã làm loại chuyện này sao? Lúc không vui cô ta liền chơi trò biến mất, lúc mọi người điên cuồng đi tìm kiếm cô ta, cuối cùng không phải phát hiện ra cô ta chỉ là trốn học thôi sao”

Cố Mục Từ đứng lên “Thầy giáo Lý, lần sau nếu có loại chuyện này thì đừng nói với tôi, dù sao đối với Cố Tiểu Niệm tôi cũng đã thất vọng triệt để rồi...”

Ông ấy vừa đi tới cửa, liền nghe thấy một giọng nói nghiêm nghị từ phía sau “Cố Mục Từ!”

Cố Mục Từ quay đầu, bắt gặp đôi mắt đầy uy nghiêm của thầy giáo Lý.

Thầy Lý là giáo viên lớn tuổi nhất ở trong trường này, thầy ấy đã là phó hiệu trưởng từ nhiều năm về trước. Nhưng từ xưa đến nay thầy luôn kiên định dạy dỗ cho những tốp học sinh đứng đầu của trường, đồng thời sẽ là giáo viên chủ nhiệm khi sức lực còn cho phép.

Khi đó, Cố Mục Từ và Thẩm Vân cũng là học trò của ông.

“Thẩm Vân là Thẩm Vân, Cố Tiểu Niệm là Cố Tiểu Niệm”

Thầy Lý luôn là người tốt bụng, khi hướng dẫn học sinh cũng dịu dàng như gió ấm mùa xuân, chưa bao giờ lớn tiếng hay vội vã.

Nhưng vào lúc này, thầy đột nhiên lộ ra uy nghiêm của một người thầy giáo, đối với Cố Mục Từ ngữ khí gần như là khiển trách.

Cố Mục Từ trong tiềm thức luôn có sự tôn trọng đối với thầy giáo Lý, ông ấy giải thích “Cố Tiểu Niệm là con gái của Thẩm Vân,  con bé giống Thẩm Vân đến mức nào, chả lẽ thầy không nhìn rõ...”

“Cố Mục Từ, mẹ cậu vì phạm tội trong việc kinh doanh mà phải vào tù thời điểm đó, các bạn học cười nhạo cậu, liệu cậu còn nhớ?”

Cố Mục Từ đột nhiên đóng băng.

Thời gian trôi qua quá lâu, những điều mà tôi muốn dấu kín không muốn nhớ lại trong thời trẻ của mình vào lúc này đã bị thấy Lý khơi gợi lại. Qúa khứ bi thương nhục nhã đó.

“Tôi cố tình tổ chức họp lớp và phạt cảnh cáo những học sinh cười nhạo, nắt nạt cậu. Tôi nói với học trò rằng cha mẹ và con cái là hai cá thể riêng 

biệt, con cái không nên  gánh lấy hậu qua do cha mẹ làm điều sai trái. Cậu lúc đó vừa khóc vừa cảm ơn tôi, nói những lời đó đã cứu cậu. Hiện tại đã hơn ba mươi năm trôi qua, chính mình làm cha mẹ, lại quên đi những điều này sao?”

Cố Mục Từ sững sờ hồi lâu không nói chuyện.

“Thẩm Vân và Cố Tiểu Niệm không giống nhau, họ hoàn toàn là hai người. Cố Tiểu Niệm là một trong những học sinh giói nhất của tôi, con bé siêng năng, kỷ luật, tự giác, rất năng động, không bao giờ chùn chân trước điều xấu, sẵn sàng giúp đỡ mọi người”

Thầy giáo Lý nói một cách dứt khoát “Tôi có thể lấy kinh nghiệm nhìn học sinh qua hơn 40 năm đi dạy của mình để khẳng định, con bé là một đứa trẻ vô cùng ngoan ngoãn”

..…

Nếu linh hồn có thể rơi nước mắt thì tôi, người đang đứng ở đây có lẽ sẽ khóc.

Thật không may, tôi không thể.

Chỉ có những cơn gió thổi ngang qua người  mang theo không khí vừa mát vừa nóng.

Tôi nhìn thấy bàn tay buông thõng bên người của Cố Mục Từ khẽ run.

Ông ấy hiếm khi trở nên mất bình tĩnh như vậy.

“Mục Từ” Giọng thầy Lý dịu đi “tTiểu Niệm chưa bao giờ nghỉ học mà không xin phép cả, lần này khác thường như vậy, có lẽ con bé gặp phải khó khăn gì đó không vượt qua được”

“Những lúc như thế này, người ngoài có thể giúp đỡ rất khó. Tôi hi vọng cậu, với tư cách là người thân duy nhất trong gia đình của con bé, hãy ở bên hỗ trợ an ủi con bé thật tốt”.

10

Tốc độ của xe gần vượt quá tốc độ cho phép.

Nhưng Cố Mục Từ vấn tiếp tục nhấn chân ga.

Hốc mắt đỏ hoe của ông ấy phản chiếu trên kính chiếu hậu và lời nhắc điều  hướng nhắc nhở cho thấy điểm muốn đến đang ở gần trước mặt.

Ông ấy đang vội vã đến nhà tôi.

Linh hồn tôi ngồi phía ghế sau, lặng lẽ nhìn ông ấy.

Hệ thống còn chưa rời đi, âm thanh điện tử vang lên bên tai tôi : “Ký chủ, ông ta muốn tìm cô”

“Bây giờ cô có hạnh phúc không?”

Tôi nghiêm túc suy nghĩ, sau đó lắc đầu “Đã quá muộn”

Tôi phát hiện ra vào thời điểm trước khi chết, trong lòng  tràn đầy oán hận, mong muốn được nhìn thấy Cố Mục Từ hối hận.

Nhưng đến lúc này tôi chỉ nghĩ – Mọi việc do đâu?

Một tin nhắn Wechat hiện lên trên màn hình điện thoại, là Cố Mục Từ gửi tin nhắn cho tôi.

“Tiểu Niệm, hôm nay cha cùng con tổ chức một buổi sinh nhật thật rực rỡ nhé”

Nhưng sinh nhật tôi đã trôi qua.

Tất cả những điều đã qua thì đều thuộc về quá khứ.

Cố Mục Từ đã dừng lại rất nhiều lần trên đường đến nhà tôi.

Ông ấy muốn mua cho tôi một vài món quá, nhân tiện mua thêm một chiếc bánh kem nữa.

Mặc dù ngày hôm qua tôi cũng đã nhận được rất nhiều, nhưng tôi biết những thứ đó là do trợ lý mua bằng thẻ đen của Cố Mục Từ, thậm chí ông ấy cũng không hề  nói chúc mừng sinh nhật tôi.

Lúc này, ông ấy lại muốn chuộc lỗi.

Cố Mục Từ bước vào cửa hàng bánh ngọt và quà tặng, nhưng mỗi lần bước vào đều mang lại những bối rối mới cho ông ấy.

Ông ấy không biết tôi thích gì.

Cố Tiểu Đình thích bánh socola, tiramisu, mứt mâm xôi,  thích những nhân vật trong phim One Piece, hay là những đôi giày thể thao hàng hiệu của các siêu sao bóng rổ.

Nhưng Cố Tiểu Niệm thích gì, ông ấy không biết.

Cuối cùng, ông ấy từ danh sách các loại bánh chọn ra một chiếc bánh vị dâu tây.

Vì ông ấy mơ hồ nhớ hình như tôi thích màu hồng.

Khi tôi mới học lớp một, có một lần bảo mẫu đưa tôi tới trung tâm thương mại, lúc đó bắt gặp Cố Mục Từ đang ôm Cố Tiểu Đình.

Ông ấy đưa Cố Tiểu Đình đi mua đồ chơi, các loại đồ chơi thiết kế đều được giao cho ba trợ lý phía sau xách lấy.

Sau đó, có lẽ nhìn tôi khá đáng thương nên ông ấy đưa Cố Tiểu Đình cho trợ lý bên cạnh bế, nắm lấy tay tôi kéo đến quầy hỏi tôi thích gì.

Đó là lần đầu tiên ông ấy nắm tay tôi.

Lòng bàn tay của cha rất ấm áp, tôi vừa háo hức vừa hồi hộp, lắp bắp đứng trước tủ đồ chơi.

Tôi sợ rằng nếu tôi tiêu xài quá nhiều tiền  của ông ấy, chút tình yêu này sẽ biến mất luôn.

Vì vậy cuối cùng tôi chỉ lấy một con búp bê.

“Chỉ cái này thôi hả?” Cố Mục Từ hỏi tôi.

“Vâng!” Tôi gật đầu “Búp bê mặc váy hông, con thích màu hồng”

Lúc này, Cố Mục Từ cầm chiếc bánh màu hồng cùng một đống quà đi vào thang máy.

Những thứ khác con bé có thể không thích, nhưng chiếc bánh màu hồng này chắc sẽ thích.…

Với những suy nghĩ như vậy trong đầu, Cố Mục Từ từ trong thang máy bước ra.

Có một nhóm người đang vây xem cùng với cảnh sát ở đó.

Có một viên cảnh sát chú ý tới Cố Mục Từ, tiến lên một bước:

“Ông có biết người ở phòng 1802?”

Cố Mục Từ sững sờ.

“Tôi....tôi là cha con bé”

Cố Mục Từ khoé miệng mấp máy, phải mất thật lâu sau mới nói ra được câu này.

“Đồng chí, chuyện gì đang xảy ra vậy, con gái tôi xảy ra chuyện sao...con bé”

Cố Mục Từ không có nói tiếp.

Bời vì giọng điệu của viên cảnh sát chìm xuống.

“Được, vậy xin mời hợp tác với chúng tôi để xác nhận danh tính của thi thể”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play