Nhân Sinh Như Mộng

Chương 3


2 tháng


7

Tôi lơ lửng trên không trung nhìn Cố Mục Từ.

Ông ấy mặc âu phục, cau mày bấm chuông cửa hết lần này đến lần khác, đến khi cảm thấy ấn chuông không đủ, ông ấy chuyển sang dùng sức gõ cửa.

Tôi biết mình  có một vài mộng tưởng khá ngây thơ, nhưng đến thời điểm hiện tại thì tôi đã không còn quá mong đợi nó nữa.

Chỉ mong rằng khi ông ấy mở cánh cửa này ra, nhìn thấy xác chết của tôi.

Lúc đó... ông ấy có chút hối hận nào sao?

Chỉ một chút thôi cũng được.

Nhưng điều tôi mong đợi đã không xuất hiện.

Cố Mục Từ gõ cửa hồi lâu, cuối cùng lui về phía sau một nước, sắc mặt càng ngày càng lạnh.

Ông ấy nhấc điện thoại lên, mở giao diện trò chuyện của tôi lên và nhấn nút thoại.

“Cố Tiểu Niệm, đùa vui sao?”

“Vòng tròn bạn bè đó dành cho ai? Cho tôi hay cho mọi người?

“Làm sao, cô cho rằng ở trước mặt tôi tỏ vẻ đáng thương không có tác dụng cho nên muốn để cho khắp thiên hạ nhìn thấy, để cho bọn họ đổ tội lỗi lên đầu tôi, đây là kế hoạch của cô sao?”

“Nói cho cô biết, tôi cho cô cái ăn cái mặc là đủ rồi, chứ không có nợ nần cô cái gì cả”

Sau khi gửi những tin nhắn này, Cố Mục Từ nhanh chóng xoay người sải bước lớn rời đi.

Khi bước vào thang máy, lông mày ông ấy vẫn nhíu lại.

Có lẽ do quá hung dữ, cô gái nhỏ vừa vào thang máy đứng bên cạnh ông được mấy giây đã khóc nức nở.

Cô bé được bà nội ôm trong chăn, chắc là bị ốm lúc nửa đêm nên cần phải đến bệnh viện.

Cố Mục Từ vội vàng thả lỏng khuôn mặt “Thực xin lỗi, Chú là bởi vì chuyện khác tâm tình không tốt, làm con sợ sao?”

Giọng điệu của ông ấy khá dịu dàng, tôi nhìn ông trong lòng thầm nghĩ.

Thì ra lúc ba tôi dỗ trẻ con lại là như vậy.

Rốt cuộc thì từ lúc tôi có ký ức thì chưa bao giờ được ông ấy dỗ dành lần nào cả.

Trên thực tế, Cố Mục Từ là một người đàn ông rất chu đáo và tốt bụng.

Hàng năm ông ấy đều giấu tên khuyên góp cho những đứa trẻ nghèo nơi miền núi. Công ty ông ấy đứng tên cũng sẽ cung cấp phúc lợi và chế độ nghỉ thai sản cho nữ nhân viên đang mang thai. Cho dù gặp một đứa trẻ xa lạ trên đường, ông ấy cũng sẽ đáp lại bằng sự kiên nhẫn và lòng tốt bụng của mình.

Nhưng khi gặp con gái ruột của mình, tất cả sự dịu dàng của ông ấy dường như bị phong tỏa, chỉ còn lại sự thờ ơ và thiếu kiên nhẫn.

Lúc này, Cố Mục Từ vội vàng dỗ dành cô gái nhỏ.

Ông ấy gọi xe cho bà cô bé, trong lúc đợi xe đến, cô bé còn đỏ mặt trò chuyện với ông.

“Chú, chú có con không?”

“Có”

“Có mấy người ạ?”

Cố Mục Từ dừng một chút.

“Hai” ông thì thầm “Một trai và một gái”

Hóa ra tôi vẫn là con gái của ông.

Khi xe đến, con bé lấy từ trong túi ra một viên kẹo, đặt vào lòng bàn tay Cố Mục Từ.

“Cho chú” Cô bé mỉm cười, hai mắt cong lên “Được làm con gái của chú nhất định rất hạnh phúc”

Cô bé vẫy tay với Cố Mục Từ rồi cùng bà nội lên xe.

Chiếc xe lăn bánh kéo theo khói bụi mù mịt, Cố Mục Từ đứng nguyên tại chỗ, trong tay vẫn cầm viên kẹo.

“Được làm con gái của chú hẳn là rất hạnh phúc”

Tôi thấy ông ấy lấy di động trong người ra, nhấp vào vòng bạn bè của tôi, vuốt lên xuống.

Cha đang tìm gì vậy?

Tìm kiếm dấu vết hạnh phúc của tôi?

Đừng tìm kiếm, nó vốn đâu tồn tại.

Vòng tròn bạn bè của tôi có thể nhìn được trong ba ngày và thứ duy nhất ông ấy có thể nhìn thấy là chiếc bánh kem sinh nhật.

“Dù sao cũng cảm ơn nhiều, không phải cha mẹ nào cũng yêu thương con cái.…

“Tạm biệt cha”

Ông ấy thoát khỏi vòng bạn bè, quay lại mục tin nhắn của tôi, vẫn không có hồi âm.

Nó không bình thường.

Trước đây, chỉ có tôi gửi tin nhắn cho ông ấy, còn ông ấy sẽ phớt lờ tôi.

Hoàn toàn không có chuyện ông ấy nhắn tin cho tôi mà tôi không trả lời.

Cố Mục Từ do dự trong chốc lát, mở điện thoại tìm số của tôi.

Nhưng giây tiếp theo, điện thoại reo lên.

Người gọi là Lục Yên.

“Mục Từ, mau về nhà nhanh đi, Tiểu Đình hình như phát sốt....”

8

Cố Mục Từ lái xe một cách nhanh chóng trở về nhà.

Vừa vào cửa đã bắt gặp khuôn mặt đầy lo lắng của Lục Yên, ông ấy lập tức hỏi:

“Tiểu Đình đâu?”

Cố Tiểu Đình đang nằm trên sofa, mắt nhắm nghiền, trán còn đang dán miếng cao hạ sốt.

Cố Mục Từ đi tới trước mặt thằng bé, trong mắt không che dấu được sự lo lắng “Tiểu Đình, trong người sao rồi?”

Cố Hiểu Đình yếu ớt mở mắt ra

“Con đau”

“Con đau ở đâu?”

“Đầu con đau như búa bổ vậy”

Giọng nói thằng bé khá yếu ớt, nhưng hành động của nó lại trái ngược hoàn toàn.

Khi thằng bé nói  bị đau đầu nhưng lại lấy tay che bụng.

Cố Mục Từ trầm mặc hai giây, sau đó sờ soạn tay chân Cố Tiểu Đình, dù trên trán có dán miếng hạ sốt nhưng thân thể lại không hề có chút nào gọi là nóng.

“Tiểu Đình, con có thực sự bị bệnh?”

Cố Tiểu Đình chớp chớp mắt: “Đương nhiên là thật”

“Được” Cố Mục Từ đứng dậy “Vậy bây giờ cha sẽ đưa con đến bệnh viện, nếu con ốm thì nên nghỉ ngơi thật tốt, cha sẽ đưa vé xem trận bóng tối mai cho đồng nghiệp của cha”

“Không!” Cố Tiểu Đình hoảng sợ, từ trên sofa nhảy dựng lên “Con không muốn cho”

Lúc này thằng bé phát giác mình đã bị lộ, cắn môi nhìn chằm chằm Cố Mục Từ, muốn nằm lại xuống sofa, nhưng lúc này sắc mặt Cố Mục Từ trở nên lạnh lùng.

“Tiểu Đình, con có thể nói cho cha những điều con muốn, và những gì thoả đáng cha sẽ đáp ứng toàn bộ”

“Nhưng cha không thích những đứa trẻ nói dối, cha đã nói điều đó rất nhiều lần rồi”

Giọng nói Cố Mục Từ trở nên nghiêm khắc, nước mắt Cố Hiểu Đình nhanh chóng trào ra.

Lục Yên lập tức bước tới.

“Đừng làm vậy với đứa nhỏ, đứa bé sẽ không chịu nổi đâu”

Bà ấy kéo tay Cố Mục Từ “Là em để Tiểu Đình giả bệnh, nếu anh muốn trách thì hãy trách em này”

Sắc mặt Cố Mục Từ dịu đi, ông ấy xoa xoa mi tâm, trầm giọng nói:

“Vớ vẩn”

Lục Yên nhẹ nhàng bóp vai cho Cố Mục Từ, sau đó mỉm cười an ủi Tiểu Đình “Được rồi, con về phòng trước đi, để mẹ nói chuyện với cha”

Thấy Cố Mục Từ không tức giận nữa, sắc mặt Cố Tiểu Đình lập tức từ buồn bã chuyển sang vui vẻ, hí hửng trở về phòng xem anime.

Lục Yên kéo Cố Mục Từ ngồi xuống.

Sắc mặt Cố Mục Từ vẫn chưa dịu đi hẳn “Không cần bóp nữa, sao em lại để Tiểu Đình giả bệnh?”

Lục Yên do dự một lúc.

Sau đó bà ấy ngập ngừng nói “Anh đã đi gặp đứa trẻ đó chưa?”

Bà ấy không nhắc đến tên tôi.

Chưa kể đến việc tôi cũng là con gái của Cố Mục Từ.

Mà chỉ gọi tôi là “đứa trẻ đó”.

Rõ ràng đang ám chỉ với Cố Mục Từ rằng tôi không phải thành viên trong gia đình này.

Cố Mục Từ không đáp.

Giọng điệu của Lục Yên lại càng dịu dàng: “Em thì không ngại... mà chỉ lo lắng cho Tiểu Đình”

“Mục Từ, anh là cha của Tiểu Đình, anh cũng biết thằng bé yêu cha của nó đến mức nào”

“Nếu Tiểu Đình biết người cha nó yêu đã dành tình yêu của mình cho người khác, thằng bé chắc chắn sẽ rất đau lòng”

Một khoảng im lặng dài dằng dặc.

Cuối cùng, Cố Mục Từ vỗ vỗ tay Lục Yên.

“Không, em yên tâm”

Lục Yên thở một hơi nhẹ nhõm.

Tôi đứng bên ngoài quan sát cảnh tượng đang diễn ra, không hiểu sao trong lòng tôi lại không có cảm giác đau đớn như tưởng tượng.

Khi tôi còn học tiểu học, trợ lý của Cố Mục Từ đã thay ông ấy đến trường họp phụ huynh cho tôi vài lần.

Có lẽ do thấy tôi đáng thương, hoặc cũng có lẽ do cảm thấy định kiến của Cố Mục Từ đối với tôi quá sâu, nên mới tìm cách đưa tôi đến nhà Cố Mục Từ, muốn tôi cùng họ dùng bữa.

Khi bị đưa đến đó, Cố Mục Từ còn chưa tan làm, Cố Tiểu Đình đã đi học bơi, trong phòng khách lúc đó chỉ còn mỗi Lục Yên.

Bà ấy rất thân thiện với tôi, thậm chí còn cầm tay tôi dẫn vào trong:

“Đây là Tiểu Niệm sao? Trông thật đáng yêu”

Vào lúc đó, trong tiềm thức của tôi cảm thấy rất tội lỗi, vì tôi biết ngoại hình của mình giống mẹ đến nhường nào.

Ngay cả Cố Mục Từ cũng ghét tôi vì điều đó, huống hồ là Lục Yên, người từng được Cố Mục Từ yêu.

Nhưng Lục Yên rất tốt bụng, bà ấy mỉm cười, đặt tôi ngồi xuống ghế trong phòng khách, còn hỏi tôi thích ăn gì, chơi gì. Sau đó còn mang cho tôi các loại bánh ngọt ăn nhẹ, đưa tôi truyện tranh và máy chơi game cho tôi đỡ chán.

Lúc đầu tôi còn hơi ngại, nhưng sức hấp dẫn của những điều mới mẻ quá lớn, chẳng mấy chốc tôi đã vui vẻ ăn bánh và đọc truyện.

Nửa giờ sau, Cố Tiểu Đình quay về.

Thằng bé dường như không nhận ra sự hiện diện của tôi, cho đến khi nhìn thấy cái bánh, cuốn truyện tôi đang cầm là của mình, thằng bé lập tức bĩu môi.

Tuy nhiên trước khi tôi kịp nói điều gì, Lục Yên đã nhanh chóng kéo thằng bé đi.

Bà ấy mang Cố Tiểu Đình vào phòng ngủ, tôi do dự một lúc, cuối cùng cũng đi lên rụt rè gõ cửa.

“Xin lỗi cháu...”

Lục Yên cắt ngang lời tôi, bà ấy dịu dàng cười nói:

“Không sao đâu, Tiểu Niệm, cháu đi đọc truyện tranh tiếp đi, cô sẽ nói chuyện với Tiểu Đình”

Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc quay trở về phòng khách và tiếp tục đọc truyện tranh.

Tuy nhiên, dù nội dung cuốn truyện có hấp dẫn đến đâu thì lúc này tôi cũng không tập trung được.

Cửa phòng ngủ khép hờ, tôi nhìn thấy Lục Yên đang không ngừng nói chuyện với Cố Tiểu Đình, nhưng vẻ mặt của thằng bé càng ngày càng không đúng, hai mắt càng ngày càng đỏ.

Mười phút sau, Cố Mục Từ từ công ty về nhà.

Vừa vào cửa, Cố Tiểu Đình đã chạy tới, ôm lấy ông ấy oà khóc nức nở.

Cố Mục Từ giật mình, bế thằng bé lên liên tục hỏi han.

Tuy nhiên, Cố Tiểu Đình lúc này đã khóc đến mức hết hơi.

Lục Yên đi đến bên cạnh Cố Mục Từ, nhìn Cố Tiểu Đình đang khóc, hốc mắt bà ấy cũng đỏ lên.

Cố Mục Từ quay sang hỏi Lục Yên có chuyện gì, bà ấy do dự nhìn tôi, sau đó thở dài, rồi lắc đầu, im lặng.

Cố Tiểu Đình khóc suốt năm phút, đó là năm phút khó khăn nhất trong cuộc đời của tôi.

Tôi nhìn thằng bé khóc đến nước mắt nước mũi chảy dài, Lục Yên cũng khóc theo, Cố Mục Từ thì lo lắng dỗ dành thằng bé.

Còn tôi chỉ có thể đứng nhìn, không biết làm gì chỉ có thể nhìn những chiếc kim đồng hồ đang di chuyển từng chút một.

Sau năm phút, thằng bé khóc mệt rồi cuối cùng chỉ còn lại sự nức nở khe khẽ.

“Cha..” Thằng bé ôm cổ Cố Mục Từ, tức giận dụi nước mắt nước mũi vào áo vest của ông ấy “Chị Tiểu Niệm trộm bánh kẹo và truyện tranh của con”

“Chị ấy không trả lại cho con, con rất sợ....”

Tôi đứng đó, thân thể lạnh lẽo như rơi xuống hầm băng.

Tôi mở miệng, yếu ớt nói “Con không có lấy”

Tôi không lấy, đó là cô Lục chủ động đưa cho tôi, tôi chưa bao giờ dành giật đồ của những đứa trẻ khác, dù có thích đến đâu, tôi cũng chưa bao giờ làm vậy. Khi con học mẫu giáo, cô giáo cũng luôn khen tôi là đứa trẻ có tính kỷ luật..

Nhưng không câu nào trong những suy nghĩ này của tôi phát ra.

Bởi vì lúc này Cố Mục Từ đang cầm khăn giấy giúp Cố Tiểu Đình lau mặt mũi, còn mắng tôi “Câm miệng”

Tôi lập tức ngậm miệng lại.

Nỗi bất bình, uất ức trong lòng ngày càng nhiều, tôi bật ra một tiếng nức nở rồi kìm nén nó xuống.

Cố Mục Từ càng tức giận, ôm chặt lấy Cố Tiểu Đình, lạnh lùng nói “Nước mắt là vũ khí của hai mẹ con nhà cô sao? Trước là mẹ, sau là con”

Tôi nghiến răng, cố nén lại.

Đừng khóc, tôi tự nói với bản thân mình.

Chỉ khi Cố Tiều Đình khóc, thằng bé mới thu hút được tình yêu và sự thương xót.

Còn nếu mày khóc, thì chỉ có sự đau lòng nhiều hơn thôi.

Cố Tiều Đình được Cố Mục Từ ôm trong lòng, thằng bé nhìn tôi từ phía trên một cách trịnh thượng, phía trên treo chiếc đèn trùm pha lê, ánh sáng chói mắt khiến tôi không thể nhìn rõ biểu cảm của nó.

Một lúc sau, thằng bé xoay người, ôm chặt lấy cổ của Cố Mục Từ.

“Cha” Nó nhẹ giọng nói “Chị Tiểu Niệm lấy của con cái gì cũng không sao, chỉ cần cha không bị cướp đi là được”

“Socola, khoai tây chiên, truyện tranh hay máy chơi game con đều cho hết cũng không sao cả”

“Con chỉ muốn cha thôi”

........…

Sau đó, tôi không bao giờ đến nhà Cố Mục Từ nữa.

Thằng bé nhắc nhở bảo vệ ngoài khu chung cư không được cho phép người lạ vào. Người trợ lý vì sự thương cảm với tôi cũng bị đuổi việc.

Từ đó trở đi, tôi nhận ra rằng  bọn họ mới thực sự là một gia đình, và tôi sẽ không bao giờ hoà nhập được vào trong đó.

Cố Mục Từ kết hôn với người con gái mà ông ấy yêu sâu sắc, sinh ra một đứa con trai yêu quý. Lẽ ra ông ấy đã có thể có một cuộc đời viên mãn.

Chỉ là có một vết nhơ mãi không thể xoá nhoà như tôi trong cuộc đời của ông ấy. Khiến ông ấy không thể đoạn tuyệt với quá khứ bất kham đó.

Ông ấy không thích tôi cũng là lẽ đương nhiên.

Không đề cập tới Lục Yên và Cố Tiểu Đình.

Tại thời điểm hiện tại, đã hơn ba giờ trôi qua kể từ khi tôi qua đời.

Cố Mục Từ tắm rửa xong chuẩn bị đi ngủ vì sáng mai ông ấy còn có một cuộc họp cổ đông.

Tuy nhiên cuộc họp đã không thể diễn ra.

Trước cuộc họp mười phút, thư ký vội vàng chạy tới:

“Cố tổng, có người gọi tới, hình như là giáo viên chủ nhiệm của Cố Tiểu Niệm”

Cố Mục Từ vừa mới uống xong hai ly Americano, dùng nước mặt rửa mặt mới xua tan bớt sự mệt mỏi, nghe đến tên tôi lập tức nổi giận “Lúc này lại báo cáo chuyện tầm phào gì vậy? Phòng họp đã thiết lập máy chiếu chưa?”

Thư ký vội vàng rời đi, Cố Mục Từ cũng chỉnh sửa lại trang phục trong văn phòng.

Vài phút sau, thư ký quay lại, Cố Mục Từ đang lấy khoá xe.

“Thông báo cho ban  giám đốc điều hành cuộc họp cổ đông rời lại sang buổi chiều”

Ông ấy xoa mi tâm mệt mỏi nói “Giáo viên chủ nhiệm nói cái gì?”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play