Nhân Sinh Như Mộng

Chương 6 : HOÀN


2 tháng


Kết thúc bộ truyện tại đây nha các tình yêu 

14

Lục Yên thấy Cố Mục Từ bắt đầu trở nên bất thường.

Khi bà thức dậy vào nửa đêm, thường thấy Cố Mục Từ  ngồi bất động trên giường nhìn ra phía cửa sổ.

“Anh nằm mơ thấy Tiểu Niệm” Ông thấp giọng nói “Anh mơ thấy mình đưa con bé đi công viên giải trí”

Tại cuộc họp cổ đông, ông ấy bắt đầu thường xuyên lơ đãng điều này khiến các giám đốc cổ đông lo lắng, cùng nhau nhất trí cho rằng tình trạng hiện tại của Cố Mục Từ không phù hợp để tiếp tục làm Tổng giám đốc.

Vì vậy, ông ấy phải từ chức.

Lục Yên rất lo lắng, bà ta biết nếu như hỏi trực tiếp sẽ khiến Cố Mục Từ trở nên chán ghét bà ta, nhưng nếu không hỏi thì ông ấy sẽ luôn im lặng.

Cho nên bà ấy hỏi – làm thế nào để xử lý tài sản và cổ phiếu đứng dưới tên ông ấy.

Về việc này, Cố Mục Từ thẳng thừng nói “Tất cả đều sẽ quyên góp dưới danh nghĩa Tiểu Niệm”

Sau đó, Lục Yên mới biết  Cố Mục Từ đã thành lập một quỹ từ thiện tên là “Tiểu Niệm”

Quỹ phúc lợi này sẽ chủ yếu hỗ trợ các thanh thiếu niên đang gặp khó khăn. Cho dù họ xuất thân từ gia đình nghèo không có tiền trang trải đi học, hay mối quan hệ gia đình của họ không tốt bị tổn thương thể xác hay tâm lý. Dù họ có bị bạo lực học đường hay bạo lực gia đình, đều có thể tìm tới quỹ để nhận được sự hỗ trợ. Các chuyên gia trên mọi lĩnh vực khác nhau được thuê đến để hỗ trợ cho tất cả trẻ em.

Điều Lục Yên sợ nhất đã xảy ra.

Sau khi Cố Tiểu Niệm chết, những gì Cố Mục Từ không thể cho cô ấy khi còn sống, thì sau khi chết đi, ông luôn cảm thấy rằng bất kể thứ gì ông ấy trao cho cô ấy cũng đều là không đủ.

Không còn cách nào khác, Lục Yên đã viết một bài viết thật chân thành đăng lên Weibo, bà ta muốn nhắc nhở ông hãy nhớ rõ rằng mình có vợ và con trai, và đừng phung phí tất cả tài sản của mình cho một người đã chết, vì ông ta còn có gia đình của mình.

Tuy nhiên, Lục Yên không ngờ rằng chỉ sau vài ngày bài viết được đăng tải, cư dân mạng đã bới ra những quá khứ đã bị chôn giấu của bà ta. Đồng thời, hướng dư luận cũng chẳng đi theo chiều mà bà ta hi vọng.

“Bà Lục nói rằng Thẩm Vân là người thứ ba. Vậy tại sao tôi lại cảm thấy bà mới là người thứ mới là người thứ ba?”

“Cho dù Thẩm Vân có xảo quyệt đến đâu, nếu ông Cố hoàn toàn không muốn, thì làm sao đứa trẻ có thể ra đời? Chả nhẽ tất cả sai lầm đều là của người phụ nữ?”

“Người đến trước không phải vấn đề, mà Thẩm Vân và Cố Mục Từ đều có giấy đã đăng ký kết hôn đúng không? Vậy đó là vợ chồng hợp pháp. Nếu tôi nhớ không nhầm ông Cố và bà Lục đã tuyên bố tái hợp ngay khi Thẩm Vân vừa qua đời xương cốt còn chưa lạnh. Những người ăn dưa hồi đó bây giờ già rồi chứ không có mất trí nhớ”

“Một điểm cho lầu trên, Lục Yên vốn luôn là kẻ thứ ba. Thời điểm sau khi Cố Mục Từ và Thẩm Vân kết hôn, không phải cô ta cũng cặp với một người đàn ông lớn tuổi ở nước ngoài sao? Sau đó, do vợ người đàn ông đó thế lực quá lớn cho nên bà ta chỉ có thể từ bỏ quay về nước sao. Lại nói, dù sao Cố tiên sinh cũng nên đi xét nghiệm  quan hệ cha con đi, biết đâu đứa con trai hiện tại không phải của ông....”

...…

Cứ như vậy, sự nghiệp diễn xuất của bà ta ngày càng xuống dốc, càng nhiều bí mật đời tư lộ ra, bà ta mất tất cả tài nguyên sự ủng hộ của cư dân mạng.

Cố Mục Từ không bao giờ về nhà nữa.

Thực tế, nếu như Lục Yên và Cố Tiểu Đình chịu khó và tiết kiệm thì tài sản mà Cố Mục Từ để lại cho hai mẹ con bà ta đủ để sống tốt trong một thời gian dài. Nhưng Lục Yên không thể chấp nhận cuộc sống như vậy, bà ta sử dụng một lượng lớn tiền “đầu tư” vào dự án do bạn bè giới thiệu, cuối cùng mất trắng.

Vì vậy, bà ta bắt đầu tin rằng  do linh hồn của Cố Tiểu Niệm quấy phá can thiệp vào phong thuỷ của gia đình. Bắt đầu mời hết thầy này đến thầy khác để trấn yểm tôi.

Mỗi thầy phong thuỷ tới đều khoe ra tài nghệ và khả năng đặc biệt riêng của mình, nhưng điểm chung duy nhất của họ là có thể nhận được rất nhiều tiền.

Tuy nhiên nó cũng không có tác dụng gì cả.

Tôi nhìn linh hồn mờ ảo của mình, thấy rằng mình vẫn chưa thể rời khỏi thế giới này.

Có  lẽ do thế giới này và hệ thống của tôi vốn không phải cùng một chủ nhân.

Lục Yên mỗi ngày đều rửa mặt bằng nước mắt, bà ấy khóc lóc nói với Cố Tiểu Đình “Mẹ làm tất cả đều là vì con”

Giọng nói của Cố Tiểu Đình vô cùng lãnh đạm “Đừng nói vì tôi, nếu không phải do bà, tôi đã không phải sống cuộc sống khổ sở như vậy”

Lục Yên sững sờ, bà ta dốc hết sức vì tương lai sau này của con trai, không bao giờ nghĩ rằng có một ngày sẽ phải nghe thấy giọng nói chứa đầy oán hận của con trai mình.

Cố Tiểu Đình ghét Lục Yên.

Tất nhiên, nó cũng ghét cả Cố Mục Từ.

Đứa trả được nuông chiều từ nhỏ, coi tất cả những điều cha mẹ cho nó là điều hiển nhiên.

“Đưa tiền cho tôi” Cậu ta vươn tay quát Lục Yên.

Lục Yên khóc lóc nói “Nhà chúng ta không còn tiền...”

Cố Tiểu Đình nóng nảy đá vào bụng bà ta, lấy ra từ trong tủ hai chiếc nhẫn cuối cùng  đi đổi lấy tiền.

Cậu ta dùng nó đi vào nơi kín đáo nhất trong quán bar xử dụng hàng cấm.

Hạnh phúc biết bao, chỉ một lần tê liệt ngắn ngủi này thôi cũng giúp cậu ta trán khỏi những rắc rối trong thực tại, quay trở lại cuộc sống ngày xưa trong những cơn đê mê.

Tôi phiêu bồng trong quán bar, dưới ánh đèn sân khấu thi thoảng lướt tới, tôi nhìn con sâu bướm chui ra từ hũ gạo Cố Tiểu Đình.

Cậu ta uống rất nhiều rượu, say khướt nằm trên sofa, số tiền vừa rồi cũng đã tiêu sạch sẽ.

Thực ra, nếu đã dùng thì dù bao nhiêu tiền cũng là không đủ.

Trên cánh tay cậu ta vẫn còn những vết kim tiêm cũ.

Và những vết kim mới nhất là ở cổ.

Đêm đó, những người  trong quán bar bị bắt đi nhưng chỉ có Cố Tiểu Đình thì không bị bắt.

Bởi khi cảnh sát tìm thấy cậu ta, thì đã thấy nằm trên sofa, miệng và mũi đầy bọt và chất nôn. Cậu ta đã tắc thở.

15

Cố Mục Từ không biết tin tức về cái chết của con trai mình.

Điện thoại của ông ấy đã tắt trong một thời gian dài, lúc này ông đang thực hành thiền định trên núi Bích Cốc.

Có lẽ làm vậy để khiến ông cảm thấy an lòng hơn.

Ông dâng hương và cầu nguyện trước Đức Phật.

Tôi nguyện kiếp sau cầu mong con gái quay trở về với tôi thêm một lần nữa, nhất định lần này sẽ đối xử thật tốt với con bé.

Hệ thống có vẻ hơi động.

Nó nhìn gò má gầy guộc của Cố Mục Từ đang thành khẩn cầu nguyện, nói “Cha cô thực sự biết sai rồi. Kiếp sau cô có còn nguyện ý làm con gái của ông ấy nữa không?”

Tôi bật cười và nói:

“Không”

...…

Nhưng hệ thống làm việc rất chăm chỉ.

Bạn biết đấy, câu chuyện được viết về sau sẽ đều như này,  những người thân trong gia đình cho dù có những hiểu lầm, rối ren, phức tạp, xích mích đến thế nào, thì cuối cùng cũng đều sẽ làm hoà, mọi người cùng ngồi xuống ăn tối cùng nhau xí xoá những điều không vui,cùng nhau vui vẻ, hạnh phúc.

Đây là cái kết tiêu chuẩn cho mọi câu chuyện về tình cảm gia đình.

Tôi không thực sự phản đối một kết thúc như vậy, ngược lại tôi hiểu điều đó.

Người ta nói có gia đình là có tất cả, nhưng thực tế, trong vạn người cũng chỉ có một người làm được điều đó.

Bản chất của con người vốn là luôn khao khát đến tình yêu, huống chi là một thiếu niên chưa trải đời chưa từng bước ra thế giới rộng lớn.

Đối với con cái, cha mẹ là cả thế giới.

Để đạt được kết cục đó, hệ thống đã lách luật tiến vào trong giấc mơ của Cố Mục Từ.

Trong giấc mơ, Cố Mục Từ nghe thấy một giọng nói điện tử trầm thấp.

Nó giải thích cặn kẽ cho Cố Mục Từ lý do vì sao tôi sẽ chết nếu như ông ấy không cùng tôi tổ chức sinh nhật.

Sau nhiều năm, Cố Mục Từ lại rơi nước mắt trong giấc mơ của mình.

“Tôi thật sự đã giết con bé....”

“Con gái ông không trách ông” Giọng nói điện tử vang lên “Ông có muốn gặp cô ấy lần cuối không?”

16

Tin tức về cái chết của chủ tịch tập đoàn Cố thị lên báo.

Cố Mục Từ đã nhảy xuống từ đỉnh núi cao chót vót đầy mây và sương mù.

Vị chủ tịch nổi tiếng một thời cuối đời lại sống trong một căn phòng nhỏ trong tu viện Phật giáo trước khi qua đời, xung quanh ông không có người thân hay bạn bè nào, hoàn cảnh xung quanh vô cùng đơn giản mộc mạc.

Thứ trang trí duy nhất trong căn phòng đó là một con búp bê mặc bộ váy màu hồng.

17

Tôi đã nhìn thấy linh hồn Cố Mục Từ.

Ông ấy đang đi về phía tôi.

Mở rộng vòng tay và rơi nước mắt.

“Tiều Niệm, là cha con đây”

Tôi đã mơ về vòng tay đó rất nhiều lần trong giấc mơ của mình.

Trong giấc mơ, tôi chạy một mạch lao vào vòng tay này trong lòng thầm nghĩ - Thật tuyệt, mình hoá ra cũng là một đứa trẻ được cha yêu thương.

Cho đến khi thức dậy, trên tay vẫn chỉ có chiếc điện thoại di động, bên trong trống rỗng không hề có hồi âm.

Vì vậy tôi lùi bước quay lại và rời đi.

Tôi nghe thấy Cố Mục Từ hoảng hốt hỏi hệ thống : “Sao, sao tôi không đuổi kịp Tiểu Niệm?”

Hệ thống trầm mặc hồi lâu, cuối cùng  nói với ông “Bởi vì con gái của ông không muốn bị ông đuổi theo”

“Cô ấy đã lớn, chỉ cần cô ấy không muốn, thì ông vốn không thể bù đắp được”

Tôi bật cười.

Tôi hiểu rồi.

Tôi chạy về phía trước, càng ngày càng nhanh hơn.

Không quay đầu lại, không hoà giải, chỉ cần tôi tiếp tục chạy về phía trước, tôi sẽ luôn gặp được người yêu thương mình.

Thế giới phía trước sẽ ngày càng rộng lớn hơn.

Cuối cùng, ánh sáng rực rỡ phía trước bao trùm lấy tôi, tôi thấy rằng thân thể của mình đã dần dần trở nên hoàn toàn trong suốt.

Tạm biệt Cố Mục Từ.

Tạm biệt Cố Tiểu Niệm.

18

Sau đó, Cố Mục Từ muốn gặp Cố Tiểu Niệm.

Ông ấy cúi đầu cầu xin hệ thống cho ông ấy xem Cố Tiểu Niệm bây giờ đang như nào.

Hệ thống đồng ý, nhưng cái giá phải trả là linh hồn Cố Mục Từ sẽ hoàn toàn biến mất.

Cố Mục Từ đồng ý.

Vì vậy, khi ông ấy thực sự nhìn thấy Tiểu Niệm ở thế giới mới.

Cô ấy đang thắt bím tóc hai bên trên chiếc ghế nhỏ, mặc quần yếm và ăn kem sữa, khi nhìn thấy ông, cô ấy đã kinh ngạc kêu lên:

“Cha”

Cô chạy về phía ông.

Nước mắt chảy dài, Cố Mục Từ mở rộng vòng tay, chưa bao giờ tâm tình kích động như vậy, cuối cùng ông đã có thể ôm được con gái của mình.

Nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo, Tiểu Niệm xuyên qua người ông ấy.

Cô chạy đến người đàn ông phía sau ông ấy và nhào vào lòng người đàn ông đó.

Người đàn ông mỉm cười nhấc bổng Thời Tiểu Niệm lên cao, đó là một người đàn ông cao lớn, rắn chắc, khoác trên mình bộ đồng phục đầu bếp, trên mặt lấm tấm dầu và mồ hôi. Nhưng Tiểu Niệm không hề chán ghét thậm chí còn bôi kem lên người đàn ông đó, vẽ thành bộ râu cười khanh khách “ Cha đã trở thành một con mèo mướp”

Người đàn ông cười ngốc nghếch, nâng  Tiểu Niệm ngồi lên trên cổ “Đi thôi, về nhà nào, Tiểu Niệm muốn ăn gì, cha sẽ làm cho con”

Cố Mục Từ ngẩn người, cùng đi theo bọn họ về nhà.

Đó là một căn nhà rất nhỏ, nằm sâu trong ngõ, bếp không có máy hút mùi khói bay nghi ngút.

Nhưng Tiểu Niệm lại vui vẻ ngồi trên chiếc ghế nhỏ bên cạnh làm bài tập, cô cười rất vui vẻ. Kiếp trước Cố Mục Từ chưa bao giờ thấy qua nụ cười vui vẻ như vậy của cô.

“Nay báo cho Tiểu Niệm một tin tốt, cha đã được thăng lên làm bếp trưởng, lương đã thêm 1.500 tệ”

“Tuần sau là kỳ nghỉ hè, cha dẫn con đi Disneyland có được không?”

Tiểu Niệm vui vẻ nhảy nhót tại chỗ.

“Điều bất ngờ không chỉ có thế này, Dang dang dang - Thấy đây là gì không?”

Cố Mục Từ nhìn người đàn ông lôi ra một món quà như làm trò ảo thuật, và giơ nó lên trước mặt Tiểu Niệm như một báu vật.

Một con búp bê trong chiếc váy màu hồng.

Tiểu Niệm mừng rỡ ôm búp bê màu hồng chạy vào trong phòng ngủ.

Trên chiếc tủ gỗ rẻ tiền, Thời Tiểu Niệm mở cửa.

Cố Mục Từ sững sờ.

Có rất nhiều búp bê ở bên trong.

Một số mặc váy đỏ, một số mặc váy trắng, một số mặc quần áo đeo kính đen. 

Hoá ra con bé không chỉ thích màu hồng.

Hoá ra tôi chưa bao giờ thực sự hiểu con bé.

...…

Đây là giọng nói cuối cùng của Cố Mục Từ.

Một giây sau, một trận gió thổi qua, linh hồn của ông ấy tiêu tán trong cơn gió.

...…

Thời Tiểu Niệm dường như cảm thấy có ai theo dõi mình từ phía sau.

Khi cô quay người lại, căn phòng trống rỗng.

Người đó đã đến lúc phải đi rồi.

Lắc đầu, cô kiên nhẫn chải tóc cho búp bê màu hồng và cho nó vào đội quân chị em búp bê của mình.

 Trong cuộc sống tương lai, cô ấy sẽ nhận được rất nhiều, rất nhiều hạnh phúc và những món quà khác. 

Hoàn.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play