11
Chính là bảo mẫu đã gọi cảnh sát.
Dù đã về hưu nhưng dù sao bà cũng đã chăm sóc tôi rất nhiều năm, tình cảm vẫn chưa bao giờ biến mất.
Lần này bà ấy đi tàu cao tốc từ quê lên thăm con gái trong thời gian sau sinh, cũng nhớ là đã tới sinh nhật của tôi nên ghé qua thăm.
Khi gõ cửa hồi lâu không thấy ai trả lời, tình cờ gặp chủ nhà đang dẫn khách xem nhà đi qua nên nhờ mở cửa.
....…
Trong nhà Cố Mục Từ nhìn thấy xác chết của tôi.
“Là con gái của anh?”
Ông ấy im lặng hồi lâu rồi gật đầu
“Theo giám định ban đầu là bị lên cơn đau tim, nên nghi ngờ về việc bị sát hại có thể loại trừ...”
Cố Mục Từ thậm chí không thể nghe thấy những gì cảnh sát nói sau đó.
Nghi ngờ giêt người bị loại trừ,
Không…
Không…
Ông biết ai là người đã giết con gái mình.
“Cha ơi, hãy cùng con đón sinh nhật nhé.…
“Nếu cha không tới ....con sẽ chết...” Tiếng khóc vẫn còn văng vẳng bên tai.
Mặc dù không biết nguyên nhân, nhưng Cố Mục Từ nhớ tới lời Thầy Lý đã nói – Tiểu Niệm là một đứa trẻ ngoan chưa bao giờ nói dối.…
Vì thế.…
Kẻ sát nhân giết chết Cố Tiểu Niệm chính là cha cô.
“Tiểu Niệm là một đứa trẻ không bao giờ nói dối....”
Lần nào con bé kêu cứu cũng là sự thật.
Mỗi khi tôi học tập chăm chỉ, tôi cũng chỉ muốn đổi lấy lời khen ngợi của ông ấy.
Mỗi lần ốm hay cảm thấy khó chịu, tôi cũng chỉ muốn ông ấy có thể đưa tôi đi khám và ở bên tôi những lúc như vậy.
Tất cả đều là sự thật.
Nhưng ông lại vì ghét mẹ con bé mà coi những lời con gái mình nói chỉ là giả dối.
Viên cảnh sát nhìn Cố Mục Từ đi ra ngoài, chủ tích tập đoàn Cố thị giờ không còn vẻ uy nghiêm hàng ngày, khuôn mặt thất thần, ánh mắt trống rỗng nhưng không hề có một giọt nước mắt.
Viên cảnh sát nghĩ thầm “Thật là lạnh lùng, xem ra lời đồn là có thật. Ông ta thực sự chán ghét con gái của mình, dù có chết cũng không thèm chảy một giọt nước mắt nào cả”
Cố Mục Từ đi ra khỏi cửa, bên ngoài trời rất sáng, ông ấy cầm điện thoại mở lên đoạn hội thoại của tôi.
Ông ấy kéo lên, đọc từng đoạn tin nhắn tôi đã gửi cho ông ấy.
Việc tôi gặp một chú mèo trên đường đi học.
Hay kết quả thi học kỳ của tôi rất tốt.
Một bạn học của tôi gặp bệnh hiểm nghèo, nên tôi đã cùng hỗ trợ kêu gọi khuyên góp giúp đỡ bạn ấy.
Hay việc tôi nhìn thấy hình ảnh của cha xuất hiện trên một trang bìa tạp chí nên đã quyết định mua nó về.
Cha, cha có thể tham gia họp phụ huynh cho con được không? Dù cha không đi cũng không sao, con biết công việc của cha rất bận rộn, cho nên không cần bận tâm dâu ạ.
..…
Từng cái một.
Cuối cùng dừng lại ở câu trả lời của ông.
Cho đến cuối cùng, tin nhắn ông ấy gửi cho tôi lại là
“Sao mày không đi chết đi”
Lúc ba giờ chiều, mặt trời thật chói chang.
Ngày hôm đó, nhiều người đi qua đường nhìn thấy một người đàn ông mặc vest đi giày da quỳ sụp xuống trước đồn cảnh sát, gào khóc đến khàn giọng.
12
Cố Mục Từ về nhà rất muộn.
Vừa vào cửa, Lục Yên đã chào đón ông ấy “Sao về muộn như vậy, gọi điện cũng không bắt máy, lại đi gặp con bé sao?”
Có một sự không hài lòng không hề che dấu trong giọng nói của bà ấy.
Bà ấy vừa mới nói chuyện với Cố Mục Từ ngày hôm qua, hy vọng ông ấy bớt gặp mặt đứa con Thẩm Vân để lại để tránh làm đau lòng Cố Tiểu Đình, nhưng hôm nay ông ấy lại về nhà muộn như vậy.
“Đừng có nói dối em. Em đã gọi cho công ty và nhân viên nói rằng anh thậm chí còn lùi lại cuộc họp cổ đông, rồi đến trường của con bé”
Lục Yên nhíu mày:
“Mục Từ, cho dù con bé có trốn học hay yêu sớm, cũng không đáng để anh phải đích thân giải quyết như vậy. Con bé đó đã tự hủy hoại cuộc đời của nó, nhưng Tiểu Đình còn nhỏ, thằng bé vẫn cần cảm giác an toàn từ cha nó...”
“Con bé chết rồi”
Cố Mục Từ đột nhiên mở miệng.
Giọng nói lạnh lùng cắt đứt câu nói của Lục Yên.
Bà ấy sửng sốt.
“Cố Tiểu Niệm chết vì đau tim”
Cố Mục Từ nhìn Lục Yên, vẻ mặt ông ấy đờ đẫn, giọng nói cũng khàn khàn khó nghe.
Sau một lúc, Lục Yên đã xòe mười ngón tay được sơn sửa sáng bóng để che miệng “Trời ơi, đây là sự thực sao...”
Bà ta chớp mắt, cố nặn ra hai hàng nước mắt “Sao chuyện này có thể xảy ra chứ....” Cố Mục Từ yên lặng nhìn Lục Yên.
Trên thực tế, Lục Yên không phải một nữ diễn viên giỏi, thậm chí có thể nói diễn xuất của bà ấy còn thua người mới vào nghề.
Nếu không phải Cố Mục Từ rót một số vốn đầu tư lớn vào đoàn phim, thì khó mà có thể nổi tiếng.
Giống như lúc này đây, dù bà ấy có khóc cũng chỉ nhận thấy sự giả tạo khó kìm nén. Cố Mục Từ chỉ cảm thấy mệt mỏi và mệt mỏi.
“Anh mệt rồi, muốn đi ngủ một lát”
Lục Yên kéo Cố Mục Từ lại.
Bà ấy trông hơi bối rối.
Người sống không đấu lại được người chết,nếu đứa con gái đó còn sống, Cố Mục Từ có lẽ không quá quan tâm nó, nhưng con bé đó lại chết khi còn quá trẻ.
Tất cả tội lỗi trong lòng của Cố Mục Từ sẽ phóng đại lên, điều này rất bất lợi với Tiểu Đình.
“Mục Từ, anh đừng quá đau lòng, dù sao anh cũng đã đối xử với con bé rất tốt. Con bé chết vì đau tim, nhưng em nhớ tim của Thẩm Vân vốn không tốt có lẽ do di truyền từ cô ấy”
“Thậm chí anh có thể nghĩ thoáng rằng là ông trời có mắt, khi đó Thẩm Vân đã phạm quá nhiều sai lầm, cô ấy đã chia cắt chúng ta lâu như vậy cho nên quả báo bây giờ ứng nghiệm vào con gái cô ấy”
Bình thường, Lục Yên vốn là một người rất khôn khéo, chỉ là lần này bà ấy đã quá nóng vội.
Lời còn chưa dứt, Cố Mục Từ đột nhiên quay đầu lại nhìn bà ấy.
Đôi mắt lạnh như băng.
“Lục Yên”
.
Ông ấy thì thầm “Con bé tên là Cố Tiểu Niệm”
Bị đôi mắt đen lạnh lẽo nhìn chằm chằm, Lục Yên không dám cử động.
“Cô ngay cả tên con bé cũng không muốn gọi, mà hết lần này đến lần khác gọi con bé là con gái của Thẩm Vân. Vì cô biết rằng tôi ghét Thẩm Vân cho nên nhiều lần nhắc đi nhắc lại điều đó”
Cố Mục Từ gần như chưa bao giờ bộc lộ khía cạnh lạnh lùng và tàn nhẫn của mình đối với Lục Yên, nên bà ấy hoàn toàn bị sốc.
Ông ấy không nói thêm gì nữa, để lại một mình Lục Yên đứng và rời đi.
“Mục Từ, Tiểu Đình trước khi đi ngủ còn hi vọng ngày mai cha nó có thể dẫn nó đi đánh golf...”
Lục Yên đã sử dụng con bài cuối cùng.
Đáp lại bà ấy là tiếng đóng cửa thật mạnh.
13
Cố Mục Từ đến căn hộ của tôi.
Ông ấy muốn giúp tôi thu dọn đồ đạc.
Nếu không phải linh hồn không ngăn cản được ông ấy, thì thực sự tôi không muốn ông ấy động chạm đến đồ đạc của mình một chút nào cả.
Nhưng không có cách nào cả, Cố Mục Từ theo pháp luật là cha ruột của tôi, ông ấy có quyền được sắp xếp lo liệu cho tôi sau khi qua đời.
Ông ấy đã tìm thấy rất nhiều thứ mà tôi giấu kín.
Chả hạn như giấy khám bệnh xác nhận trầm cảm.
Tôi đã từ phải điều trị một thời gian rất dài kể từ khi đi học trung học cơ sở.
Lúc đầu bệnh vẫn có nhẹ, chỉ là sau này càng ngày càng nặng hơn.
Khi đó, giáo viên tâm lý ở trường đã gọi điện cho Cố Mục Từ, cô ấy nói Cố Tiểu Niệm có khuynh hướng trầm cảm, hy vọng phụ huynh sẽ sớm đưa con đến bệnh viện để kiểm tra các vấn đề liên quan.
Làm sao Cố Tiểu Niệm có thể bị trầm cảm.
Con bé không thiếu cơm ăn áo mặc, lại được học trường tốt nhất thành phố nên làm sao có thể bị trầm cảm được. Đó chẳng qua là bắt chiếc dáng vẻ bên ngoài của Thẩm Vân, giả tạo để khơi dậy lòng thương hại người khác.
Sau đó, ông ấy gọi trợ lý tổ chức một buổi họp phụ huynh và gọi hỏi các bạn cùng lớp về tôi. Họ đều nói tôi là người hoạt bát, nói nhiều, hầu như không bao giờ buồn bã mà thậm chí còn là người đầu tiên an ủi mỗi khi thấy họ buồn.
Vì vậy, Cố Mục Từ càng chắc chắn vấn đề trầm cảm của tôi chỉ là vỏ bọc bên ngoài.
Nhưng khi đối mặt với hàng loạt chuẩn đoán và danh sách thuốc điều trị dài dằng dặc, tay ông ấy run lẩy bẩy.
Trong những trang ghi lại cuộc trò chuyện từ thường xuyên xuất hiện nhiều nhất là “Cha”
Từ trang đầu tiên đến trang cuối cùng, đây là từ duy nhất xuất hiện với tần suất rất cao.
“Bác sĩ, cô thật thông minh, cô có thể giúp em phân tích xem em đã làm sai điều gì mà cha lại ghét em như vậy?”
Đây là lần đầu tiên Cố Tiểu Niệm, người vừa mới vào cấp hai đến phòng tâm lý để nhờ giúp đỡ.
“Vết thương trên cổ tay là do thước sắt tạo ra, đúng vậy, đương nhiên không phải do dao.....em còn muốn sống, được! Nhưng gần đây em luôn có loại ý nghĩa này..... một người vốn không được ai yêu thích như mình, có lẽ sẽ không có ai quan tâm nếu như em chết đi!”
Đây là Cố Tiểu Niệm từ năm nhất trung học.
Các nghiên cứu cho rằng phần lớn tính cách tâm lý trong quá trình trưởng thành của thanh thiếu niên đều được thiết lập dựa trên việc đối xử cha mẹ của họ.
Nói cách khác, một đứa trẻ nếu bị cha mẹ ghét bỏ, trong quá trình lâu dài bị đối xử tệ bạc, ghẻ lạnh sẽ cảm thấy bản thân đứa trẻ xấu xa, cũng sẽ tự căm ghét chính mình.
Ngón tay Cố Mục Từ run rẩy lật đến trang cuối cùng.
Cuộc trò chuyện dừng lại vào năm thứ ba trung học, một tuần trước sinh nhật của tôi.
“Dạo này em vẫn luôn chịu khó uống thuốc, bác sĩ yên tâm, em vẫn luôn nghe lời bác sĩ”
“Nhưng mà hình như sau khi uống thuốc, em đã không còn cảm nhận được niềm vui hay nỗi buồn nữa. Thật tệ”
“Em nằm mơ thấy cha dẫn em đi đến công viên giải trí, cuối cùng em cũng đã có được một giấc mơ thật đẹp. Em còn tưởng mình có thể cảm thấy thật hạnh phúc.....Nhưng hóa ra do tác dụng của thuốc, em không cảm nhận được điều gì cả”
“Em đã không còn cảm thấy sự hạnh phúc”
“Thật đáng tiếc cho một giấc mơ đẹp như vậy”
“Em có thể hỏi cha mình đưa em tới công viên giải trí không?”
“A, câu hỏi này lần sau em sẽ nói cho bác sĩ, ha ha ha”
Cố Mục Từ đặt hồ sơ chuẩn đoán và điều trị xuống, ông im lặng một hồi lâu rồi tắt đèn, bóng tối hoàn toàn bao trùm lấy ông ấy.
Ông ấy ở trong bóng tối, nước mắt chảy dài xuống những tờ giấy chuẩn đoán điều trị, cuối cùng ông bụm mặt khóc thảm thiết.
Dĩ nhiên là không.
Ông ấy chắc chắn sẽ không đưa tôi tới công viên giải trí.
Nhưng tôi nhìn thấy hình ảnh ông ấy đăng trên vòng bạn bè đưa Cố Tiểu Đình đến công viên giải trí.
Họ có 9 bức ảnh, mỗi bức đều có những ánh nắng rực rỡ, khuôn mặt tươi cười của hai cha con, có chú gấu Winnie the Pooh, chuột Mickey và bạch tuyết vây quanh họ, những đóa pháo hoa nổ rực rỡ trên bầu trời đêm, đó là nơi hạnh phúc nhất trên thế giới.
Và tôi chưa bao giờ đến Disney cho tới lúc chết.
..…
Cố Mục Từ thu dọn đồ đạc của tôi.
Kỳ thật đồ vật rất ít, tủ quần áo thoạt nhìn rất lớn nhưng bên trong lại trống rỗng.
Bốn bộ đồng phục học sinh, hai bộ mùa đông, hai bộ mùa hè.
Một chiếc áo phao lông vũ, cùng vài chiếc áo thun, quần tây. Những đôi tất được cuộn thành những quả bóng nhỏ, gọn gàng.
Không có váy vóc, không có kẹp tóc, có thể thấy phong cách ăn mặc của chủ nhân tủ quần áo như thế nào.
Đúng vậy, một cô gái chán ghét ghê tởm bản thân mình thì làm sao có thể chú trọng chăm sóc ngoại hình.
Cuối cùng, Cố Mục Từ tìm thấy một con búp bê ở dưới cùng của tủ quần áo.
Búp bê mặc váy hồng.
Chiếc váy vải màu hồng nhạt đã rất cũ, viền trắng đã bạc màu nhưng trông vẫn sạch sẽ. Mái tóc có lẽ do thường chải nên trông khá mượt mà gọn gàng.
Đó là món quà duy nhất Cố Tiểu Niệm nhận được từ cha mình trong cuộc đời 18 năm.
Cô nâng niu và giữ nó bên mình từ hồi tiểu học, THCS, THPT, từ ký túc xá đến nhà riêng.
Cố Mục Từ ôm chặt con búp bê.
Ông nhớ tới lần đầu tiên gặp Cố Tiểu Niệm.
Khi đó con bé mới có ba tháng tuổi, cũng không lớn hơn con búp bê này bao nhiêu.
Con bé nhìn ông bằng ánh mắt ngơ ngác của người mới gặp, nhưng ông chỉ dửng dưng quay người rời đi, thậm chí còn không thèm ôm lấy một cái.
Lúc này, ông thực sự muốn ôm lấy con gái của mình.
Tuy nhiên, giờ đây trong vòng tay của ông chỉ còn lại con búp bê không có độ ấm.