4
Tôi vẫn luôn cố gắng để có được tình yêu của ông ấy.
Lúc đầu tôi nghĩ, nếu cha tôi phát hiện ra rằng tôi là một đứa trẻ tốt thì ông ấy sẽ thích tôi.
Vì vậy, tôi đã luôn học tập thật chăm chỉ để mỗi kỳ đều được đánh giá là học sinh giỏi. Trên tường nhà cũng dán đầy những bằng khen tôi đạt được.
Nhưng nó không có ý nghĩ gì cả.
Bảo mẫu luôn gửi những thành tích tốt mà tôi có cho Cố Mục Từ, nhưng chưa một lần nào ông ấy đáp lại.
Sau đó, có một số bạn học trong lớp bắt đầu bắt nạt tôi, họ cười hỏi “Mày nói cha mày là Cố Mục Từ”
“Nói dối à, nhìn nó xem, làm sao mà giống con gái của chủ tịch tập đoàn Cố được”
“Đúng vậy a, chưa bao giờ thấy có phụ huynh đi họp cho, tao nghĩ nó là cô nhi đúng hơn”
Tôi đã đánh nhau với bọn họ, đến mức vỡ luôn cả cửa sổ bên cạnh sân chơi.
Kính vỡ, bọn chúng nhanh chóng cầm lấy những mảnh kính chém vào tay tôi.
..…
Trong bệnh viện tôi nghe cha mẹ của những đứa trẻ đó xì xào bàn tán.
“Tôi nghe nói nó là một đứa con hoang”
“Vậy thì coi như cho nó ít tiền là xong chuyện”
“Sao không bảo hiệu trưởng khuyên nó nghỉ học đi, nếu không nó ở trong trường nói bậy, vậy thì sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của những tiểu bảo bối của chúng ta....”
Tôi ở trong phòng bệnh với vẻ mặt vô cảm.
Bản năng của con người là luôn bảo vệ con cái của chính mình.
Tôi không trách việc những bậc phụ huynh này muốn hi sinh tôi vì tương lai của con cái họ.
Thậm chí, tôi còn có chút ghen tỵ với những đứa trẻ đó.
Đột nhiên những lời thì thầm dừng lại.
Thay vào đó là sự hoảng sợ: “ Cố, anh Cố?”
Cố Mục Từ đến vào giây phút cuối cùng. Đằng sau ông ấy là các trợ lý và luật sư khuôn mặt lạnh tanh nhưng đầy chuyên nghiệp, cùng với hiệu trưởng đang gật đầu chào hỏi.
“Tôi hiểu ý của ngài, là hiệu trưởng của trường, chúng tôi sẽ hoàn thành theo đúng bổn phận”
Hiệu trưởng mồ hôi đầm đìa “Tôi nhất định xử lý nghiêm khắc, cho những học sinh phạm lỗi thôi học”
Cố Mục Từ lạnh lùng gật đầu, trợ lý cùng luật sư ở bên ngoài xử lý những việc còn lại, còn ông ấy đẩy cửa phòng bệnh bước vào.
Trái tim tôi chưa bao giờ cảm thấy ấm áp như vậy, vào lúc này tôi cảm thấy mối quan hệ giữa tôi và Cố Mục Từ đã có sự thay đổi.
“Cha....”
Tôi nói bằng giọng nghẹn ngào.
Nhưng giây tiếp theo, tiếng gọi của tôi bị nghẹn lại trong cổ họng. Bởi vì tôi thấy ánh mắt lạnh lùng của ông ấy đang nhìn mình.
“Cố Tiểu Niệm, cô đã từng hứa”
Ông ấy nhẹ nhàng nói:
“Mẹ cô là người giỏi chơi thủ đoạn, đến giờ cô cũng học chơi thủ đoạn như vậy?”
Sau này bảo mẫu mới nói cho tôi biết
Để lấy được thiện cảm của ông ấy, Thẩm Vân đã từng thuê hai người quấy rối mình sau đó khóc lóc gọi cho Cố Mục Từ.
“Nói xem, cô đã trả bao nhiêu tiền để bọn nó cùng cô diễn xuất đến như vậy?”
Cố Mục Từ nhìn tôi bằng đôi mắt đen láy, cái nhìn soi xét tôi không có mọt chút thương tiếc.
Tôi chỉ cảm thấy máu toàn thân lạnh lẽo trong nháy mắt.
“Con không”
“Cố Tiểu Niệm, đừng có bướng bỉnh nữa”
“Con thực sự không có!”
Tôi khóc, không thẻ thanh minh cho mình cuối cùng chỉ có thể nhận sai.
Cố Mục Từ thất vọng nhìn tôi một hồi rồi trầm giọng nói:
“Tôi đã nghĩ rằng cô sẽ khác với bà ta”
“Bây giờ xem ra, cô càng ngày càng giống bà ta rồi”
Ông ấy quay người sải bước rời đi.
Hiệu trưởng cũng đi theo, ông ấy không biết cuộc nói chuyện vừa rồi trong phòng bệnh, nên đã khen tôi trước mặt Cố Mục Từ:
“Thì ra Tiểu Niệm là con gái của ngài, tôi vừa mới nói thảo nào con bé giống ngài như vậy”
“Con bé cũng giống ngài hồi xưa, mỗi lần thi cử đều đạt được thứ hạng đứng đầu, lại còn xinh đẹp....”
Cố Mục Từ bước chân hơi chậm lại.
Nhưng lập tức, ông trầm thấp cười nói “ Như vậy thì có ích lợi gì?”
Ngay lập tức tiếng bước chân lại vang lên rồi xa dần.
5
Năm tháng trôi qua tôi cũng dần lớn lên.
Mỗi năm, tôi đều cố gắng hết sức để cầu xin Cố Mục Từ tổ chức sinh nhật cùng tôi.
Đã có rất nhiều lần, tôi đã tiến đến rất gần với sự thành công.
Nhưng cuối cùng Cố Mục Từ vẫn không có tới.
Ông ấy sẽ bảo trợ lý của mình mang đến cho tôi những món đồ đắt tiền, món sau đắt hơn món trước. Và ông ấy cũng sẽ đặt thêm những chiếc bánh ngọt đắt tiền kèm theo.
Có thể trước mặt người ngoài, ông ấy vẫn phải hoàn thành đủ một trách nhiệm của người cha dù nó thật hời hợt.
Nhưng bản thân ông ấy lại chưa từng đến những bữa tiệc đó một lần nào cả.
Ông ấy ghê tởm tôi, nghĩ rằng tôi là một kẻ xấu xa bẩm sinh vì mang theo dòng máu của Thẩm Vân.
Khi tôi cư xử tử tế và nhiệt huyết, ông ấy lại nghĩ tôi đang giả vờ.
Lúc tôi bị sốt cao đến mức nhập viện, ông ấy lại cảm thấy tôi đang giả bệnh để khơi gợi lòng thương từ ông.
Chỉ cần là điều tôi làm thì nó đều là sai trái.
Bảo mẫu về hưu, và tôi trở thành người cô độc trong chính ngôi nhà của mình.
Mỗi khi mệt mỏi vì học hành, tôi đều sẽ mở TV xem.
Trên TV, ông ấy và Lục Yên đưa con trai Cố Tiểu Đình tham gia một chương trình tạp kỹ dành cho cha mẹ và con cái.
Lục Yên là tình nhân bên ngoài của ông, sau khi ông nội qua đời. Cuối cùng Cố Mục Từ đã có thể đạt được ước nguyện ở bên người con gái ông ấy yêu.
Ông ấy dành rất nhiều tài nguyên để nâng đỡ bà ấy, từ một cựu nghệ sĩ tuyến 18 đã trở thành một nữ diễn viên nổi tiếng với đông đảo fan hâm mộ.
Ba người họ cùng nhau tham gia tạp kỹ, cha đẹp trai giàu có, mẹ xinh đẹp như hoa, con trai hoạt bát đáng yêu.
Thật là một gia đình tiêu chuẩn.
Tôi mừng cho Cố Tiểu Đình vì thằng bé có một gia đình rất hạnh phúc.
Cố Tiểu Đình quả thực rất vui vẻ vì dù Cố Mục Từ có bận rộn đến đâu nhưng vẫn dành thời gian ở bên cùng cậu ta làm bài tập, chơi leogo hay đánh bóng rổ.
Từng bình luận dày đặc trên màn hình.
“Ông Cố thực sự là người cha tốt nhất trên đời”
“Thật ghen tỵ, tôi cũng muốn có một người cha như vậy”
Tôi mỉm cười tắt TV.
Ngày mai là sinh nhật lần thứ 18 của tôi.
Đây là cơ hội cuối cùng, nếu như vẫn không thể hoàn thành nhiệm vụ, tôi sẽ bị hệ thống xóa sổ.
Tôi nhấc điện thoại gọi cho Cố Mục Từ.
Trong điện thoại vang lên giọng nữ từ tổng đài lạnh lẽo, ông ấy vẫn không nghe máy.
Vì vậy, tôi chỉ có thể để lại lời nhắn ở hộp thư.
“Cha, làm ơn đi, lễ trưởng thành của con chỉ diễn ra một lần trong đời”
“Từ nhỏ mỗi lần tổ chức sinh nhật cho con, nhưng chưa một lần nào cha có mặt. Chỉ lần này thôi, chỉ một lần thôi, cha cùng con đón sinh nhật được không?”
“Nếu không con sẽ chết....”
Thật lâu sau, trên màn hình xuất hiện giọng nói trả lời.
Tôi chỉ có thể dùng những ngón tay run rẩy mở nó lên.
Giọng nói lạnh lùng đầy giễu cợt của Cố Mục Từ vang lên:
“Bây giờ còn biết uy hiếp sao? Vậy sao cô không đi chết đi”
6
Những ngọn nến sinh nhật đã cháy hết.
Những ngọn nến lung linh xinh đẹp được thắp lên lần cuối rồi lụi tàn.
Tôi chỉ dùng nĩa chấm một ít kem trên bánh rồi cho vào miệng.
Vốn dĩ nó sẽ ngọt ngào, mềm mại như một đám mây nhỏ nhưng tôi chỉ cảm thấy nó thật cay đắng.
“Ký chủ, thời gian đã đến”
Kim chỉ sắp qua mười hai giờ.
Trong vòng bạn bè, Cố Mục Từ vừa mới đăng lên một vòng bạn bè bức ảnh chục Cố Tiểu Đình đang tươi cười trên sân golf.
Lời nhắn trên tấm ảnh không thể nào che dấu được tình yêu ông ấy dành cho đứa con trai nhỏ “ Hôm nay tôi đến chơi cùng Tiểu Đình, thằng bé đã tiến bộ hơn rất nhiều, tôi rất tự hào về thằng bé”
Tôi nghĩ về điều đó, rồi chụp ảnh chiếc bánh sinh nhật và đăng nó lên vòng bạn bè.
“Trong mọi trường hợp, con cảm ơn cha rất nhiều, không phải cha mẹ nào cũng sẽ yêu thương con cái, nhưng đứa trẻ nào sinh ra cũng đều yêu phải yêu thương. Con yêu cha mãi mãi và tạm biệt cha”
Chiếc kim đồng hồ cuối cùng cũng qua mười hai giờ.
Tôi đội chiếc mũ sinh nhật của mình và lặng lẽ ngừng thở.
Giờ phút này linh hồn bay ra ngoài, lơ lửng trong không trung.
Ngoài của sổ là những ánh đèn sáng rọi, mà đẳng sau khung cửa sổ là thân thể đang dần nguội lạnh trong bóng tối hiu quạnh.
Tôi hỏi hệ thống “Tại sao tôi vẫn chưa thể rời đi?”
Thanh âm điện tử trầm thấp nhẹ nhàng vang lên “Bởi vì hiện tại còn chưa có kết thúc”
Nó giống như xác minh lời hệ thống vừa nói.
Mười phút sau có tiếng gõ cửa.
Không ai trả lời, người duy nhất có thể mở của là tôi giờ đang lặng lẽ nằm trên chiếc sofa không còn hơi thở.
Tiếng gõ cửa ngày càng gấp gáp và to hơn.
“Cố Tiểu Niệm”
Cuối cùng, tôi nghe thấy giọng nói của Cố Mục Từ
“Mở cửa, tôi biết cô đang ở trong đó”