Mùa Hè Của Đảo Hoang Và Tiếng Ve (4/5)

Tác giả: 白框凉太子

Editor: Sảo

_____________

13

Trong giây phút ấy, đầu óc tôi tỉnh táo hơn phân nửa.

Hơi có chút cứng ngắc bỏ tay Liễu Thanh Nguyên ra khỏi vai tôi, rồi nhìn anh.

Thật ta thoạt nhìn anh không gọn gàng như trước nữa, quần áo đã có phần xốc xếch. Cũng bởi vì mồ hôi mà tóc mái bị vén lên.

Giống như vừa mới bôn ba khắp nơi. Sau đó anh nhìn thấy tôi thì đột nhiên dừng ở nơi đó.

Cứ nhìn tôi như vậy.

Ánh mắt bình thường... không, ánh mắt đó không phải bình thường.

Ánh mắt đó quả thực đang nổi cuồng loạn nhưng vẫn phải cố nhịn đến cực hạn.

Tôi bỏ nhà ra đi. Lần này anh tôi thật sự tức giận rồi.

Là tức giận, thật sự tức giận rồi, tức giận đến mức không thể tức giận hơn được nữa.

Nhưng tôi cũng không nghĩ tới anh sẽ thật sự vượt qua hai ba tỉnh tới bắt tôi như thế?!

Tôi giật giật khóe miệng, không có thời gian quan tâm Liễu Thanh Nguyên ngã trái ngã phải, chầm chậm bước về phía anh tôi.

“Anh...”

Muốn nói gì đó nhưng lại bị nghẹn ở cổ họng. Anh thì lại không có biểu cảm gì, bình thản mở miệng hỏi tôi.

“Điện thoại đâu?”

“À.” Tôi lấy điện thoại từ trong túi ra, sau đó xấu hổ cười cười.

“Xin lỗi anh, tắt máy rồi...”

Vừa mở điện thoại ra, tất cả đều là thông báo.

Sau đó vừa nhìn, bên trong có gần trăm cuộc điện thoại nhỡ, tất cả đều là anh tôi gọi tới.

Lần này. Tôi biết.

Tôi thật sự phạm tội rồi.

Anh cũng đang nhìn chằm chằm tôi, không biết đang nhìn chằm chằm cái gì, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

Sau đó anh gọi đầy đủ họ tên của tôi khiến tôi run lên:

“Đoạn Gia Tư.”

“Em là con gái, anh không đánh em được.”

Xong rồi.

 

Anh tôi tức đ/i/ê/n lên rồi.

Đầu óc tôi rối loạn. Nhưng thật sự là há miệng cũng không biết nên ngụy biện cái gì.

Đây đúng là lỗi của tôi, không báo trước mà bỏ nhà đi, lại còn vào đúng ngày sinh nhật anh, hơn nữa là còn dưới tình huống lừa dối anh.

Cách duy nhất tôi có thể nghĩ đến chỉ có xin lỗi thôi. Nhưng người đàn ông đứng trước mặt tôi lại không nói gì.

Anh nhìn tôi nói năng lộn xộn, xin lỗi với anh cả nửa ngày cũng không xong. Sau đó anh nhẹ nhàng mở miệng:

“Về nhà rồi nói.”

Trong lòng tôi lộp bộp, tim đập không ngừng.

Những lời này tôi đã từng nghe. Đời trước, lúc học đại học tôi không nghe lời anh mà chạy đi nơi khác cùng một người bạn.

Suýt nữa là vào nhầm tổ chức bán hàng đa cấp lừa đảo. Sau khi anh cứu tôi ra cũng im lặng như thế.

Khi đó tôi và anh đã xé mặt nhau, cũng đã phát sinh quan hệ.

Tôi còn nghĩ anh có thể trừng phạt tôi như thế nào đây.

Đêm đó sau khi về nhà, anh còn chẳng cho tôi nói lời nào đã che miệng tôi lại “tra tấn” tôi cả đêm.

Trên đường trở về, Đoạn Ngự im lặng, không nói lời nào.

Quần áo anh cũng đã được sửa sang lại, cẩn thận tỉ mỉ. Lúc qua cửa an ninh cũng lịch sự đưa vé máy bay.

Tựa như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Anh ấy đơn giản chỉ đang đón em gái đi xa về nhà.

Nhưng đó lại là vé máy bay. Ngay cả tàu cao tốc anh cũng không muốn chờ.

Lúc đó, tôi nghĩ đến việc xoa dịu mối quan hệ với anh.

Tôi mua chai nước từ máy bán hàng tự động, lấy lòng hỏi anh:

“Anh ơi, anh có muốn uống chút nước không?”

Anh cụp mắt nhìn tôi. Ánh mắt ấy nhìn khiến hai chân tôi run rẩy đứng không vững.

Tôi cứ như vậy không dám phát ra tiếng động đi theo anh về nhà. Trong lúc đó, tôi mở điện thoại ra, xem thông báo đã bỏ sót.

Có tin nhắn Tây Tây gửi cho tôi:

[Gia Gia, sao cậu không trả lời tin nhắn. Anh cậu hỏi tớ cậu đi đâu kìa.]

[Gia Gia, cậu đâu rồi?]

[Gia Gia, tớ cảm giác cậu vẫn nên quay về với anh cậu thì hơn.]

[Anh cậu muốn tìm cậu đến điên rồi...]

Khi tôi nhìn thấy tin nhắn này, cũng đúng lúc về đến nhà.

Trong phòng tối om, anh tôi đóng cửa lại, “ầm” một tiếng.

Tôi nghĩ, tôi toang rồi.

14

“Đoạn Gia Tư, em biến mất suốt 5 ngày.”

Nơi cửa ra vào là một mảng tối đen. Tôi có thể nghe thấy lời nói của anh không mặn không nhạt vang lên trên đầu.

“Chỉ gửi cho anh của em một tin: "đừng nhớ đến em nữa".”

“Ha, đừng nhớ?”

“Có ý gì? Không cần anh quản nữa đúng không? Lớn rồi đúng không? Vội vàng hốt hoảng rời đi như vậy à?”

“Anh đối xử với em rất không tốt, hửm?”

Anh nói "Hửm?" thì bắp chân anh đẩy lên đầu gối tôi.

Tôi bị anh đẩy mà run rẩy.

“Không phải, anh...”

Tôi suy nghĩ hồi lâu. Nhưng thật sự không bịa được lời nào để cãi lại.

Chỉ đành nhắm mắt lại, dứt khoát đâm lao thì phải theo lao.

Sớm muộn gì cũng đều là c/h/ế/t, thôi thì c/h/ế/t sớm siêu sinh sớm.

“Vâng, anh.”

“Em đúng là trưởng thành rồi, muốn rời xa anh. Ai lớn như vậy rồi còn bị anh mình quản nữa chứ.”

“Chúng ta cứ tách ra thế này đi. Từ nay về sau mỗi người một ngả. Anh cũng lớn rồi, cũng nên tìm bạn gái đi. Em cũng sẽ nghiêm túc tìm đối tượng tốt. Sau này cũng sẽ mang về nhà cho anh kiểm...”

Tôi nhắm mắt lại, thật ra tôi đã quyết định cả đời không kết hôn.

Đều là gạt anh tôi cả. Nhưng không còn cách nào khác. Tôi chỉ muốn anh căm ghét tôi, rời xa tôi, cả đời anh sẽ không thảm đạm như vậy nữa.

Tôi hít sâu một hơi, chầm chậm nói hết từng câu từng chữ đã suy nghĩ rất lâu.

“Ừm. Em không cần anh nữa, anh ạ.”

Lời đã nói xong.

Người đối diện trầm mặc thật lâu, thật lâu.

Tay cầm váy của tôi cứ nắm lại rồi thả ra, thả ra rồi nắm lại. Tôi nghĩ thầm anh cứ nhanh chóng xử xét tôi đi. Mắng tôi là đứa nhỏ không có lương tâm cũng tốt, đuổi tôi đi cũng tốt.

Anh đừng cái gì cũng không nói như thế, em sẽ rất sợ... anh à.

Giây sau, tôi bị anh bóp cằm.

Tôi đợi hồi lâu, lại đợi được một nụ hôn lưu luyến, lại rất quen thuộc.

Nụ hôn này quá quen thuộc.

Quen thuộc đến mức tôi biết anh sẽ công thành đoạt đất như thế nào, sẽ ôm eo tôi, sẽ ấn tôi lên cánh cửa. Ngay cả động tác chân tôi mềm nhũn, anh cũng sẽ lấy đầu gối giữ chặt tôi, đều tự nhiên đến không thể tự nhiên hơn như thế.

Mà tất cả những chuyện này, đều là ở kiếp trước, sau khi tôi và anh phát sinh quan hệ, anh sẽ làm với tôi như vậy.

Trong căn phòng không có ánh sáng, tôi lặng lẽ mở to hai mắt.

Một suy đoán xuất hiện trong đầu tôi.

Chẳng lẽ anh tôi cũng...?

“Anh...”

Tôi mơ hồ kêu anh lại bị anh nuốt vào giữa răng môi. Anh như hạ quyết tâm không cho tôi nói chuyện. Ngón tay anh bóp cằm tôi, lúc đó tôi biết anh tức giận rồi.

Anh tức giận như vậy thật sự rất là. Tôi thoáng cảm nhận được tâm tình của anh lúc này cực kỳ giống khi anh chúng tôi lần đầu gặp nhau sau khi tôi sống lại.

“Anh, anh cũng... A.”

Nụ hôn đột nhiên tăng thêm lực khiến tôi chống đỡ không được.

Tôi bị đẩy đến giá giày bên cạnh cửa ra vào.

Nhưng đau đớn lại không đến như dự đoán, anh vẫn tri kỷ bảo vệ tôi như kiếp trước.

Cơ mà động tác của anh lại không dịu dàng. Anh tôi luôn dịu dàng với tôi, ngay cả khi lên giường cũng dịu dàng. Nhưng hôm nay lại không như thế.

Cho nên, tôi luôn cảm thấy anh hận tôi.

Anh ấy không thể làm gì tôi nên dùng cách này để trút giận.

Xiềng xích giữa môi được tháo dỡ.

Thế là nụ hôn của anh cũng chầm chậm đi xuống, liếm qua xương quai xanh.

Mỗi một lần hô hấp cực nóng của anh phả đến cũng đều có thể khiến tôi run rẩy.

Màn đêm như lưu luyến lặng lẽ kéo dài. Bởi vì anh nhẹ nhàng lướt qua khiến giọng tôi lạc nhịp.

Nhưng tôi vẫn vội vàng muốn hỏi anh những vấn đề kia.

“Anh ơi, có phải anh cũng sống lại rồi không?”

“Anh ơi, kiếp trước, có phải em đã chết rồi không?”

Anh bỗng dừng lại, bất động.Trong đêm tối chỉ còn lại tiếng thở dốc đan xen của hai chúng tôi.

Tôi chợt cảm thấy mình thật sự đã xong đời rồi, còn giả bộ gì trước mặt anh nữa.

Anh cũng là anh của kiếp trước. Tôi xấu xa, đê tiện bao nhiêu anh cũng đều biết rõ cả.

Thế nên tôi hạ mắt xuống, giữ chặt ống tay áo của anh ấy.

“Anh, sau khi em chết, anh... có sống tốt không?”

Tôi biết tôi đang chờ mong câu trả lời gì. Tôi muốn anh sẽ khổ sở dù chỉ một chút, nhưng có lẽ anh vốn sẽ thờ ơ.

Đêm tối càng thêm yên tĩnh. Trong chốc lát, tôi lại nghe thấy tiếng cười không rõ ý gì của anh.

“Em đoán xem?”

Câu này vừa dứt, tôi đã bị anh nắm gáy ném lên sô pha.

“Không phải anh ơi, em... Ôi...”

Con búp bê trên sô pha ngã trái ngã phải vì thân hình hai người. Sau đó tôi biết tôi không thể nói được.

Anh biết cách làm tôi đau đớn, cũng biết cách tra tấn tôi. Như hiện tại anh đang tra tấn tôi.

Tôi thoáng ngửa đầu, nhìn thấy ánh trăng lọt vào khe hở trên bệ cửa sổ kia.

Bàn tay bên hông thuần thục kéo suy nghĩ tôi về, nụ hôn chằng chịt rơi lên trên mặt.

Tôi không ngăn cản được sự đưa đẩy của anh. Có lẽ vẫn còn men say của rượu, tôi ôm lấy cổ anh, gọi anh:

“Anh, anh nhẹ một chút được không?”

Tôi bị anh kéo bên hông cầu xin, lại đổi lấy một tiếng hừ cười của anh.

Sau đó, anh nhấn mạnh.

Tôi biết, anh vẫn là anh của kiếp trước.

Lúc làm chuyện này anh sẽ cố ý không để cho em mình thoải mái.

Nhưng tôi cũng không cầu mong gì nữa, cứ vậy hình như cũng thoải mái hơn.

Anh vẫn là anh, tôi đây còn giả bộ cái gì.

“Anh, anh cũng đừng áp lực tâm lý.”

Tôi ngẩng đầu nhìn ánh sáng trên bầu trời ngoài cửa sổ. Cũng không biết sao tôi lại còn tâm trạng thảo luận chuyện này:

“Kiếp trước, là do em đáng đời, là do tự em gặp người không...”

Tôi bị anh bịt miệng.

Không nói nên lời. Nụ hôn nồng đậm rơi xuống khóe môi tôi, như muốn dỗ dành tôi.

Thật ra tôi hiểu anh tôi nhất. Anh là một người rất ngay thẳng, làm việc gì cũng đều có nguyên tắc.

Nhưng tôi lại hết lần này tới lần khác phá vỡ nguyên tắc của anh.

Anh không ném tôi ra khỏi nhà, đã nói rõ là anh yêu tôi rồi.

Tình yêu này là tình yêu gì không quan trọng.

Dù sao anh không thể nào vứt bỏ tôi. Không có tôi cuộc sống của anh chắc sẽ rất rực rỡ.

Anh bị tôi mạnh mẽ kéo vào vũng bùn, biến thành một tên khốn nạn dan díu với em gái mình.

Tôi cảm giác mình đã đào hố cả đời anh, có chết cũng không buông tha anh.

Ánh trăng chiếu vào trong phòng tắm. Tôi cũng không biết làm sao mà tôi và anh lại vào được đây nữa.

Dù sao cũng cảm thấy mệt mỏi quá, ôm eo anh là được rồi. Tôi ngồi chuyến bay về nhà cũng đỏ cả mắt, nhưng anh thì lại vẫn còn sức giày vò tôi.

Dòng nước nóng dịu từ vòi sen chảy xuống, anh tôi nhẹ nhàng ôm tôi trong vòng tay, chóp mũi anh chạm vào đầu vai tôi,

Rất lâu sau đó, tôi cũng phân không rõ nhiệt độ lưu trên da thịt là cái gì.

“Sau khi em c/h/ế/t, anh xử lý hậu sự của em.”

Hòa cùng tiếng nước, giọng nói vốn trong trẻo của anh giờ đây lại như bị tắt tiếng.

“Những kẻ đó hít thuốc cấm bị phán án tử hình, là do anh kiện.”

Chỉ cần vài câu ít ỏi như vậy đã có thể khái quát xong kết cục của tôi.

Ngay cả nói thêm một chữ cũng không có. Nhẹ nhàng trôi qua như thế rồi lại chìm vào trong tiếng nước.

Đến khi phần tình cảm hướng về anh trong lòng tôi lại rục rịch, dâng lên cổ tôi.

Tôi ngẩng đầu hỏi anh:

“Đoạn Ngự, vậy quan hệ của chúng ta bây giờ là gì?”

Trong đêm tối, anh cười quyến rũ lại đẹp đẽ c.h.ế.t người.

Nụ hôn kéo dài lưu luyến rơi xuống cổ tôi, làm hốc mắt tôi ngưa ngứa.

“Em nói xem?”

15

Nếu tôi là một cô em gái hiểu lý lẽ, có tam quan, rất lý trí.

Thì lúc này hẳn là tôi nên đẩy anh mình ra, nói cho anh biết hai chúng tôi là quan hệ anh em. Rồi còn nhắc nhở anh theo kinh nghiệm của kiếp trước, nếu hai chúng tôi cứ tiếp tục phát triển như thế sẽ không có kết quả tốt đẹp gì.

Nhưng đáng tiếc, tôi lại không phải.

Tôi đẩy ngã anh xuống. Nước trong bồn tắm tràn ra ngoài vì động tĩnh của chúng tôi.

“Quan hệ tình nhân mờ ám, có thể gọi em một tiếng “cục cưng” được không?”

Sáng nay tôi thật sự đã uống say rồi. Nếu ngày mai tôi bị xe tải đâm thì ít nhất người anh ở trước mặt tôi giờ đây là thật.

Tôi ôm cổ anh tôi hôn anh một cái. Anh không từ chối đáp lại tôi, sống mũi cao thẳng cọ vào tai tôi:

“Cục cưng? Em ngây thơ như vậy sao?”

Vì thế cục diện này lại không thể vãn hồi nữa rồi.

Hơi nóng bốc lên hòa với hơi thở hổn hển. Đêm dài lặng lẽ hòa thành một giấc mộng.

Rốt cuộc vào khoảnh khắc lý trí sụp đổ thì dễ dàng thế nào. Đối với tôi mà nói, chỉ cần một nụ hôn của anh là đủ rồi.

Nhưng ngoài miệng tôi vẫn ồn ào, thể lực chống đỡ hết nổi.

Cuối cùng đầu óc mơ màng được anh ôm tắm lần cuối cùng.

Anh lấy khăn lông mềm mại lau khô cho tôi. Ổn thỏa rồi mới nhét tôi vào trong chăn ấm áp.

Lúc này, men rượu trong tôi hình như mới ổn lại.

Khi anh khẽ hôn trán tôi muốn tắt đèn ngủ cho tôi, tôi mơ màng kéo lấy ống tay áo của anh:

“Anh!”

Tôi khàn giọng gọi anh.

Trong màn đêm tối, tôi lặng lẽ hỏi anh:

“Ngày em đi...”

“Anh có khóc không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play