Mùa Hè Của Đảo Hoang Và Tiếng Ve (3/5)

Tác giả: 白框凉太子

Editor: Sảo

_____________

9

Tối hôm sau, tôi và Liễu Thanh Nguyên hẹn nhau đi xem phim hoạt hình mới công chiếu.

Lúc đi ra ngoài, lại đúng lúc anh tôi về nhà.

Cà vạt anh vẫn còn thắt chặt. Giây phút nhìn thấy tôi muốn ra cửa, mặt anh thoắt cái tối sầm lại.

“Tính đi đâu?”

“... Em hẹn bạn đi xem phim.”

Tôi trả lời nửa thật nửa giả.

“Nhớ hôm nay là ngày gì không?”

Tôi cảm thấy anh đã cố hết sức đè nén gì đó, nhưng tôi phải giả bộ không nhìn ra:

“Sinh nhật anh ạ.”

Trước kia mỗi lần đến sinh nhật, chúng tôi đều trải qua cùng nhau.

Hôm nay, tôi lại đột nhiên có hẹn.

“Em còn biết à.”

Anh nhếch môi cười khẽ, không rõ đang nghĩ gì, đứng ở trước sảnh nhìn chằm chằm tôi.

Tôi nuốt một ngụm nước bọt, cố nói hết lời muốn nói:

“Em biết mà anh. Nhưng sau này chúng ta đều sẽ phải lập gia đình mà, đúng không?”

“Vậy cũng không thể cùng nhau sống thế cả đời được. Em có tự do anh cũng có tự do. Vậy không bằng bắt đầu từ bây giờ...”

Tôi còn chưa nói xong, anh tôi lại đột nhiên nở nụ cười khó hiểu.

Anh cười rộ lên rất đẹp, cũng cười đến độ khiến tôi toát mồ hôi lạnh.

Tôi cho rằng anh có thể còn có hành động gì khác. Thế mà anh lại đứng một bên, nhường đường cho tôi:

“Đi đi!”

“...”

Không biết vì sao, rõ ràng anh cũng đã đồng ý rồi, nhưng khi bước ra khỏi cái cửa lớn này, mọi tế bào trên người tôi đều đang tỏ ý kháng cự.

Tựa như nếu tôi thật sự làm thế, anh tôi sẽ làm một chuyện đáng sợ gì đó.

Nhưng tôi vẫn kiên trì bước qua ngưỡng cửa, mặc kệ vẻ mặt không rõ của anh tôi ra sau đầu.

10

Bộ phim chúng tôi dự định xem là một bộ phim hoạt hình kỳ ảo, nội dung chủ yếu là về tình yêu.

Nhưng tôi lại không yên lòng, trong đầu tôi giờ đây tất cả chỉ đều là anh tôi.

Đây là lần đầu tiên tôi không ở bên anh ấy vào ngày sinh nhật, nói không để ý là giả.

Nhưng tôi biết, tôi không thể làm gì cũng dính lấy anh nữa.

Tôi suy nghĩ miên man trong suốt quá trình phim chiếu. Ngay cả kết cục của câu chuyện thế nào cũng không quan tâm.

Liễu Thanh Nguyên nhìn ra tôi mất tập trung, nên hỏi tôi làm sao vậy. Tôi lắc đầu, cậu thấy thế nên đề nghị tôi có muốn đi ăn khuya không.

Tôi mơ màng đi theo cậu ấy.

Tôi thật sự rất quan tâm đến anh mình.

Sau khi tôi đi rồi, anh tôi sẽ đi đâu. Anh có bánh kém ăn không, sẽ ở nhà một mình sao. Tôi làm vậy có phải... tàn nhẫn quá không.

Bên đường là không khí tấp nập đêm khuya, thỉnh thoảng có tiếng hét vang lên.

Điện thoại vang lên hai tiếng, tôi hơi lo lắng mở lên.

Không ngờ, thật sự là anh tôi.

[Phim hay không?]

Câu hỏi thăm rất bình thường, nhưng thời gian này địa điểm này và cả người hỏi đều có hơi không hợp với lẽ thường lắm.

Tôi chỉ có thể gửi một meme biểu cảm ngây ngô, sau đó trả lời anh:

[Hay.]

[Xem với ai?]

[Tây Tây.]

Hai chữ này gửi đến, lúc tôi phản ứng lại đã không còn kịp nữa rồi.

Cách chúng tôi một con phố là anh tôi mặc áo sơ mi trắng, đeo cà vạt, đang nhìn tôi từ xa.

Phía sau anh là một quán thịt nướng, cũng có không ít thành phần tri thức giống như anh, ngồi tuốt xiên, trò chuyện uống rượu.

Anh tôi cuồng công việc. Rốt cuộc, vào đêm sinh nhật lại đi xã giao.

Gió đêm thổi qua, tôi thấy rõ khóe miệng anh tôi nhếch lên một nụ cười trào phúng. Chỉ nhìn khẩu hình miệng tôi cũng có thể đọc hiểu mấy chữ ấy.

“Tây Tây?”

“Bạn?”

“...”

Ngày sinh nhật anh tôi, tôi cho anh leo cây. Mà không chỉ cho anh leo cây…

Tôi còn ra ngoài hẹn hò với trai.

11

Gió nhẹ đêm lạnh xẹt qua, anh tôi cứ thế bình tĩnh nhìn tôi cách một con đường.

Theo lý, tôi không nên sợ.

Nhưng khi đến khoảnh khắc ấy, tôi đột nhiên hiểu ra ánh mắt ấy của anh giống cái gì.

Anh tôi rất ít khi hung dữ với tôi. Đời trước, sau khi anh biết được tôi lừa anh, tôi quyến rũ anh hết lần này đến lần khác, chọc giận anh.

Khi anh về nhà trói tôi vào giường, cởi từng cúc cổ áo của mình.

Nhìn vào mắt tôi, chỉ thế thôi.

Tôi giật mình, cảm thấy chuyện đã không thể quay đầu.

Tôi đã nhìn thấy, người ở quán thịt nướng phía sau anh đang bắt đầu gọi anh. Là một chị gái tóc xoăn lọn to giẫm giày cao gót đến muốn cọ vào người anh.

Cách quá xa, tôi nghe không rõ họ nói gì. Tôi chỉ thấy đôi môi đỏ mọng của chị gái đó như sắp chạm vào tai anh rồi.

Không lâu sau, anh rũ mắt xuống, lấy điện thoại ra gõ chữ.

Tôi nhận được tin nhắn.

[Về nhà trước chờ anh.]

... Tôi cảm thấy phía sau còn phải thêm hai chữ "tính sổ".

Tôi tắt màn hình điện thoại, nhìn sang bên kia đường.

Đường phố đông đúc, chị gái tóc dài đó có vẻ đã uống say rồi, bước chân đã có phần loạng choạng.

Lắc lư sắp ngã vào người anh.

Thật ra tôi biết chị ấy.

Bởi vì kiếp trước, chị ấy là người thường được nhắc tới cùng anh tôi nhất.

Hai người họ là đối tác. Ai biết hai người họ cũng đều bảo trai tài gái sắc. Nhưng sau khi chuyện của tôi và anh bị tuôn ra, sự nghiệp của anh trượt dốc không phanh. Chị ấy cũng không còn hợp tác với anh nữa.

Tôi nghĩ, nếu như không có tôi, thì người trong trẻo như đóa sen trắng nhưng lạnh lùng là anh, rất xứng với bông hoa hồng kiều diễm như chị ấy.

Đời này, nếu thật sự phải chọn chị dâu, tôi cảm thấy chị ấy cũng không phải không được.

Nghĩ thế, tôi cầm điện thoại trên tay lên gửi tin nhắn cho anh. Rồi quay đầu, nhìn về phía Liễu Thanh Nguyên đang giơ túi bánh trứng lên khoe.

“Tiểu Nguyên à, có phải mấy ngày nay giải đấu eSport gì kia đang bắt đầu đấu ở Thành Đô rồi đúng không?”

Cậu nhai quai hàm, sau đó mê màng gật đầu.

“Chúng ta đi xem đi!"

12

Thế là vào ngày sinh nhật ấy của anh, vào đêm anh bảo tôi phải về nhà, tôi lại bỏ nhà đi.

Ý của tôi là thế này.

Anh tôi quản tôi như vậy, có thể là do anh quản tôi từ nhỏ đến lớn nên anh quen rồi. Thế tôi biến mất vài ngày như vậy, để cho anh quen với cuộc sống không có tôi là được rồi.

Vừa hay, nói không chừng còn có thể tác hợp anh với chị gái kia nữa.

Chờ anh và chị gái đó ở bên nhau, thấy được chị gái đó tốt, nói không chừng sẽ quên tôi thôi.

Đau dài không bằng đau ngắn, tôi cũng sẽ sớm quen với khó chịu khi anh ấy có bạn gái.

Lúc đến ga tàu cao tốc là 1 giờ sáng. Lúc mua được vé, đoán chừng là tôi còn chưa về nhà nên anh tôi gọi cho tôi cuộc đầu tiên.

Tôi cúp máy, anh lại gọi tới hết lần này đến lần khác. Tiếng chuông vang lên không ngừng tựa như bùa đòi mạng. Tôi cũng có thể tưởng tượng được mặt người đàn ông bên kia đã nhăn thành cái dạng gì rồi.

Cái này... tôi không nghe máy.

Tôi chỉ đơn giản tự cho là rất ngầu cầm điện thoại lên gửi cho anh 5 chữ:

[Đừng nhớ đến em nữa.]

Rồi tắt điện thoại, bước lên tàu cao tốc đi Thành Đô.

Thật ra... tôi cũng không muốn như vậy.

Nhưng tôi cảm nhận được, có lẽ là mấy ngày nay tôi thay đổi, anh tôi cũng có chút không ổn lắm.

Nhưng tôi thật sự không thể ở bên cạnh anh, tôi sợ một ngày nào đó tôi không khống chế được mình rồi lại dẫm vào vết xe đổ kiếp trước. Anh tôi đã sống khổ quá rồi, chẳng lẽ tôi lại hại anh ấy cả hai đời sao.

Chờ đến khi anh hoàn toàn thất vọng, chắc là sẽ rời tôi mà đi thôi.

Dù sao tôi vẫn luôn không để cho anh bớt lo được. Lần này, coi như là một lần cuối cùng đi.

Thành Đô là một thành phố có nhiều phong phú.

Lại bởi vì mấy ngày nay trận đấu bắt đầu nên càng có nhiều người nước ngoài hơn. Tôi và Liễu Thanh Nguyên đến chơi ở mọi phố lớn ngõ nhỏ.

Năm 18 tuổi luôn cảm giác mình có vô số cơ hội, rực rỡ lại phóng túng. Chỉ cần tìm đến một quán rượu nhỏ ở gần sông, có thể trò chuyện từ trời Nam đến biển Bắc.

Thật ra đêm đó, tôi và Liễu Thanh Nguyên uống hơi nhiều.

Tôi nằm sấp trên bàn khóc, nhìn chằm chằm chai bia xanh biếc kia.

“Em thật sự thích anh. Em còn cách gì nữa chứ. Em cảm giác cả người không có chỗ nào là không thích anh cả. Em phải làm sao bây giờ.”

“Anh nói xem, thích người khác sao lại khó như vậy, sao lại không làm được?”

“Tôi bị bệnh gì vậy. Có bác sĩ nào chữa cho tôi được không, chữa rồi có phải sẽ khỏi không...”

Liễu Thanh Nguyên khoác vai tôi, đỡ tôi đi ra ngoài.

Cậu ấy cũng uống khá nhiều, mắt đo đỏ.

“Ôi, tớ hiểu cảm giác của cậu.”

“Thật ra lúc trước tìm Tây Tây nhờ nhắn tin cho cậu, là tớ lừa cô ấy. Chỉ vì muốn nói thêm vài câu với cô ấy mà thôi.”

“Nhưng cô ấy đã có bạn trai rồi. Cậu biết không? Tôi thật sự là... ôi...”

Cậu vỗ vỗ bộ ngực của mình, kề sát vào tôi, đỏ mặt, miệng đầy mùi rượu.

“Nhưng cũng may mắn cậu không thích tớ. Ít nhất tớ còn có thêm người “anh em” tốt như cậu, anh em cùng khổ...”

“Cùng là người lưu lạc chân trời góc bể, gặp nhau cần gì phải từng quen biết chứ...”

Nói đến chỗ kích động, tôi cảm giác nước mắt cậu đều muốn cọ hết lên quần áo tôi.

Tôi bị cậu ảnh hưởng, cũng không kìm chế được tuyến lệ, đang chuẩn bị ôm đầu khóc rống lên với cậu ấy.

Ánh mắt chợt lóe lên, dường như có một bóng người xông tới.

Tôi chớp mắt một lần.

Lại chớp chớp thêm vài lần nữa.

Nếu tôi không nhìn nhầm, cách chúng tôi không xa.

Người đàn ông tách biệt với dòng người tấp nập bốn phía, đứng đó không nhúc nhích, nhìn chằm chằm cậu chàng đang khóc trên vai tôi.

Hình như đó là anh trai tôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play