Mùa Hè Của Đảo Hoang Và Tiếng Ve (5/5)
Tác giả: 白框凉太子
Editor: Sảo
_____________
17
Mùa hè tiếng ve kêu lại rộn ràng vang lên.
Cũng gần tới ngày cuối cùng nộp đơn điền nguyện vọng rồi.
Đã tốt nghiệp nhiều năm thế rồi, thật ra tôi cũng không nhớ rõ lúc trước tôi điền những gì.
Thế nhưng mà anh tôi chỉ ở bên cạnh nhìn qua 2 lần đã nhớ tất.
Cuối cùng, tôi thương lượng với anh, không cực đoan như lúc trước tôi điền, đồng thời cũng chọn vài thành phố ở xa một tí.
Bởi vì anh nói, dựa theo điểm số đời trước tôi có, tôi chắc chắn có thể vào được những trường đại học hàng đầu đó.
Sau khi điền nguyện vọng xong, tôi ở cửa chờ Tây Tây. Mặt trời hoàn toàn chìm vào mùa hè khắc nghiệt, ngay cả tiếng ve kêu cũng kéo dài.
Tôi không đợi được Tây Tây, mà lại đợi được một người khác.
Lúc này, Liễu Thanh Nguyên đeo balo bên một vai đang tỏ vẻ bất mãn nhìn chằm chằm tôi.
Tôi mới nhớ ra hình như mình đã ném anh bạn này lúc say rượu trên đường phố Thành Đô.
Tôi vội đi xin lỗi: "Thành thật xin lỗi, hôm ấy tớ...”
Cậu khoát tay, tỏ ý chuyện cũng đã qua cả rồi. Sau đó lén lút kéo tôi vào trong góc:
“Cậu biết gì chưa?”
“Tây Tây chia tay với bạn trai cậu ấy rồi.”
... Tôi nói sao thanh niên này thế mà lại không tính sổ tôi. Ánh mắt đó rõ là đang muốn cầu tôi hỗ trợ tác hợp cậu ấy với Tây Tây đây mà.
“Cậu...”
Tôi có chút đồng tình nhìn cậu ấy. Nói ra cũng trùng hợp thật, cậu ấy và Tây Tây là hàng xóm từ nhỏ đến lớn, nhưng qua nhiều năm như vậy mà quan hệ của hai người lại chẳng có tí phát triển nào.
“Ánh mắt này của cậu có ý gì chứ. Mau giúp tớ...”
Cậu cắn chặt răng, chuẩn bị uy hiếp tôi. Chợt có giọng nói vui vẻ chen vào giữa chúng tôi.
“Hai người đang thì thầm cái gì vậy?”
Tây Tây chắp tay lại gần Liễu Thanh Nguyên, thanh niên này vội bắn ra như bị điện giật.
Cô ấy chớp chớp mắt, trong ánh mắt có phần mất mát.
... Xem như tôi cũng biết vì sao lâu như vậy mà thanh niên này lại không phát triển thành công với nữ thần của mình rồi.
“Đường Tân Hồ mới mở một tiệm bánh ngọt, cùng đi ăn không?”
Ta thở dài, quyết định giúp thanh niên vô tri đang trốn phía sau cầu thang kia.
18
Ánh chiều tà rải rác chiếu xuống dòng người qua lại. Gió chiều cuốn theo dòng sông nên cũng không quá nóng rực.
Tôi và Tây Tây trò chuyện câu được câu không, chẳng bao lâu sau ly parfait trong tay đã thấy đáy.
Kỳ nghỉ hè tốt nghiệp cấp 3 ấy là thời gian nhàn nhã nhất trong cuộc đời.
Ăn xong đồ ngọt, Tây Tây kêu gào muốn ăn thịt nướng. Mọi người không có việc gì nên cũng chuẩn bị chuyển “chiến trường” tiếp tục “chiến đấu”.
Tôi lấy điện thoại ra chuẩn bị gửi tin nhắn báo buổi tối không về nhà ăn cơm cho anh tôi.
Bỗng cảm giác bàn tay Tây Tây khoác lên vai tôi.
“Gia Gia, đó không phải là anh trai cậu chứ?”
Tôi ngẩng đầu nhìn sang. Lại là cách dòng xe cộ chồng chồng lên nhau, ánh sáng mập mờ lúc hoàng hôn kéo bóng người dài ra.
Tôi nhìn thấy anh tôi khoác áo khoác tây trang trên cánh tay, đi cùng một người phụ nữ khác mặc váy công sở.
Lúc này tôi mới nhớ tới, tiệm bánh ngọt này hình như rất gần văn phòng luật sư anh tôi làm việc.
Hai người đều có vẻ ngoài đẹp mắt như trời sinh đã có năng lực hấp dẫn ánh mắt người khác. Huống hồ cả hai đều khí chất khác thường, dẫn tới người qua đường phải liên tiếp quay đầu lại nhìn.
Trong khoảnh khắc đó, tôi cũng hiểu được vì sao kiếp trước lại có nhiều người nói hai người họ xứng đôi cỡ nào.
Vì thế, tin nhắn tôi vốn định gửi đi lại đổi thành một câu khác:
[Anh ơi! Anh đang làm gì vậy?]
Tôi ở bên kia đường nhìn anh đang cúi đầu cầm điện thoại trả lời tôi.
Trong lúc đó tôi tự suy đoán đáp án của anh vô số lần, chắc sẽ là đang trên đường đi làm hoặc là về nhà. Chắc chắn anh sẽ không nhắc tới chị gái xinh đẹp ấy đâu. Bởi vì anh biết khi nhắc tới, chắc chắn tôi sẽ ghen tuông lung tung.
Kiếp trước là như vậy đấy. Anh tôi bị cơn ghen của tôi làm phiền không chịu nổi.
Điện thoại rung lên, tôi cúi đầu, phát hiện anh trai tôi cư nhiên gửi cho tôi rất nhiều chữ.
[Đang trên đường về nhà, tình cờ gặp được đồng nghiệp. Đồng nghiệp là nữ, tên là Lâm Vũ.]
[Em cũng biết.]
... Anh tôi không theo lẽ thường.
Tôi chưa từ bỏ ý định, lại gửi vài chữ cho anh ta.
[Anh, nói tỉ mỉ như vậy em sẽ ghen đó.]
Sau đó anh dừng lại, cúi đầu nghiêm túc gõ chữ cho tôi.
[Ghen gì?]
Thật ra tôi rất muốn nói cho anh biết, từ kiếp trước tôi đã ghen về việc giữa anh và Lâm Vũ rồi.
Tuy rằng tôi biết người như anh tôi, nếu muốn thì sẽ nói cho tôi biết.
Nhưng tôi có nên ghen không.
Thế cho nên tôi đã hơi xem nhẹ, trong giọng nói của anh tôi lại có phần... không hiểu.
Cho đến khi, tôi nhìn thấy.
Người phụ nữ mặc váy dài, đoan trang thanh lịch ấy đột nhiên trở nên nhí nhảnh khi nhìn thấy một bóng người dựa vào xe máy.
Sau đó nhào tới ôm eo người ấy.
Mà người đang khoanh tay tựa vào xe máy ấy... cũng là một cô gái.
…
Hình như kiếp trước tôi ghen nhầm rồi.
Cùng lúc đó, người đàn ông đối diện cuối cùng cũng phát hiện ra sự hiện diện của tôi.
Cách xa tôi cũng có thể nhìn thấy nụ cười châm chọc trên mặt anh. Anh cúi đầu, gõ chữ gửi cho tôi.
[Đoạn Gia Tư, anh bảo em làm sao vậy, đến kiểm tra anh à?"
[Em cho rằng anh giống em à? Đi ra ngoài với trai rồi cố ý gạt người kia?]
[Bỏ anh trai ra sau đầu rồi mặc kệ tất cả? Đến sinh nhật cũng không ở cùng anh, hửm?”
…
Tôi bắt đầu cảm thấy 60 năm sau tôi và anh cãi nhau, anh sẽ đào lại chuyện 60 năm trước tôi không ăn sinh nhật với anh ra nói rồi.
Tuy rằng đúng thật là tôi không có lý.
Giữa cuộc nói chuyện giữa tôi và anh, lại đột nhiên có người gọi tên tôi.
Sau đó tôi nhìn thấy bên đường đối diện, chị gái tóc dài gợn sóng xinh đẹp đang vẫy tay với tôi.
19
Trong quán thịt nướng, tôi cũng không biết sao lại thành ra thế này.
Dù sao nếu mọi người đều muốn ăn tối thì thôi cứ dứt khoát cùng ăn một bữa với nhau đi.
Tôi và anh tôi ngồi cạnh nhau, Tây Tây và Liễu Thanh Nguyên ngồi cạnh nhau, chị gái tóc xoăn lọn to chị gái tóc ngắn ngồi cạnh nhau.
Cuộc nói chuyện vang lên từ cả 3 bên.
“Này đúng thật là tuổi trẻ. Hôm nay mới điền xong nguyện vọng đúng không?”
“Vậy chị chúc các em đều thi đậu vào trường mình muốn nha, tương lai xán lạn nha.”
Chị tóc dài cực kỳ tựa như đã quen từ trước, đứng lên tặng chúng tôi một ly.
Đồng thời cũng nháy mắt với tôi.
“Gia Tư, tuy rằng hai chúng ta chưa từng gặp nhau, nhưng chị rất quen em nha.”
“Dù sao lúc nào anh em cũng...”
Câu sau của chị ấy lại bị ánh mắt như muốn g.i.ế.t người của anh tôi chặn lại.
Bầu không khí cũng dần dần sinh động. Quán xiên nướng cùng dần đông khách đến.
Liễu Thanh Nguyên luôn rất lanh lợi, thông minh, chọc chị gái tóc dài cười khanh khách, suýt nữa là ngã lên người chị gái tóc ngắn bên cạnh rồi.
Lúc này chị gái vẫn chưa nói lời nào ấy bỗng vươn một ngón tay chọc vào chị gái kia một cái.
Sau đó chúng tôi mới biết, chị gái trầm mặc ít nói ấy, thật ra là do không thể nói chuyện.
Lúc hai người trao đổi, là dùng ngôn ngữ ký hiệu.
Lâm Vũ luôn chống cằm, mắt chứa ý cười nhìn chị ấy, cũng làm vài động tác nhỏ đáp lại, có lẽ là để nói chị ấy đừng lo.
Gió đêm thổi qua, cũng bởi vì dòng người tấp nập mà tiệm thịt nướng dần dần nhộn nhịp. Khoảnh khắc đẹp đẽ như vậy đột nhiên làm tôi cảm thấy không chân thật.
Thoáng chốc, tôi đã uống nhiều hơn một chút.
Kiếp trước lúc anh tôi bận rộn công việc không về nhà, tôi đã thích lén uống rượu. Cứ như sau khi uống nhiều xuất hiện ảo giác anh tôi sẽ về nhà ôm lấy tôi.
Trong lúc tầm mắt mông lung, tôi nhìn thấy, Liễu Thanh Nguyên, người sẽ kích động mỗi khi nói chuyện với Tây Tây, giờ đây lại đang nói chuyện với cô ấy, mượn hơi rượu kéo cô ấy vào trong góc nghiên cứu cái gì đó.
Chị tóc dài gục vào chị gái im lặng không nói lời nào kia. Chị ấy nhéo nhéo khuôn mặt cô kia. Có lẽ chưa thỏa mãn nên lại hôn chị kia một cái thật vang.
Tôi ghé sát vào anh tôi, có lẽ là do có kinh nghiệm trong tiệc rượu của kiếp trước và kiếp này cộng lại, người đàn ông này uống mấy cũng chẳng say gì.
Ánh mắt tỉnh táo nhìn tôi.
“Anh, hình như kiếp trước không thấy chị gái tóc ngắn ấy ở bên chị Lâm Vũ.”
Tôi ghé vào bên tai anh nói.
“Ừm.”
Ngón tay từng đốt rõ ràng của anh táy máy cái ly của tôi, tựa như những điều anh nói đều là gió thổi mây bay.
“Sau này cô ấy t.ự s.á.t.”
Tôi hơi mở to hai mắt.
Chẳng trách sau này Lâm Vũ không hợp tác với anh tôi nữa. Không phải do thanh danh anh mất sạch, mà là do đã... c.h.ế.t vì tình.
“Đừng để chuyện như vậy xảy ra nữa, được không?”
Tôi nắm chặt ống tay áo của anh. Vì tác dụng gây tê của rượu mà đầu lưỡi hơi líu lại.
“Em rất thích chị ấy. Em không muốn chị ấy phải trải qua cuộc sống khốn khổ như vậy.”
“Ừm.”
Anh tôi trả lời rất nhẹ. Sau đó yên lặng lấy bàn tay đang dần sờ lên đùi anh của tôi xuống.
Tôi nghĩ mình có thể mượn cơn say để đụng chạm anh nên cũng chẳng kiêng nể gì, không ngờ lại bị anh bắt được.
Sau đó chầm chậm đan mười ngón tay vào nhau.
Dưới ánh đèn trong suốt và khói lửa chập chờn, tôi nhìn vẻ mặt nghiêm túc nhìn tôi của anh. Anh là người vừa bảo thủ, lại có nguyên tắc.
Chuyện hứa hẹn, nhất định sẽ làm được.
“Chuyện kiếp trước sẽ không xảy ra nữa.”
“Dù là cô ấy, hay là em.”
“Đoạn Gia Tư.”
Giống như lúc 12 tuổi anh hứa sẽ bảo vệ tôi cả đời.
Sau đó, anh cũng chẳng buông tay ra nữa.
20
Tôi thật sự uống nhiều rồi.
Đến cuối cùng ngay cả đi đường cũng ngã trái ngã phải rồi lại đứng không vững.
Anh tôi cõng tôi trên lưng.
Miễn cưỡng tạm biệt mấy người còn lại, rồi anh cõng tôi trên con đường về nhà.
Gió đêm hòa cùng với lời thì thầm không ai biết.
Đèn đường ban đêm thu hút bướm đêm đập cánh bay đến không chút do dự.
Tầm nhìn của tôi mơ hồ, đầu óc cũng mơ màng.
Bỗng nhiên tôi nghĩ đến đời trước, tôi cũng từng được anh cõng như vậy.
Lúc đó là khi tôi vừa bị anh vạch trần việc tôi lừa anh.
Anh tôi gần như chạy đi trốn tránh tôi. Đương nhiên là tôi cảm thấy anh ghét tôi.
Thật ra khi đó tôi cũng cam chịu tự ghét bản thân mình. Đàn chị trong câu lạc bộ quen biết lúc học đại học dẫn tôi đi quán bar. Sau đó tôi như bị tác dụng gây tê liệt thần kinh của rượu thu hút.
Những đêm ấy, ngày nào tôi cũng sống mơ mơ màng màng chìm đắm trong men say.
Uống nhiều là có thể quên đi rất nhiều chuyện. Quên đi đau khổ bị ánh mắt lạnh như băng của anh tôi nhìn đến, cũng quên đi đau đớn khốn cùng nơi trái tim.
Hôm ấy tôi vẫn đến quán bar sôi động, ồn ào rung màng nhĩ để uống rượu như cũ. Sau đó có người nhân cơ hội ôm lấy eo tôi.
Tôi nhanh chóng ý thức được đây không phải anh tôi. Xúc cảm anh tôi ôm tôi không giống với những người khác.
Tôi đẩy người nọ ra, muốn giãy dụa, lớn tiếng hô lên. Nhưng lại bị tiếng ồn vốn đã lớn của quán bar hoàn toàn chặn lại.
Ngay khi đầu óc tôi hỗn loạn, hoàn toàn không biết bây giờ nên làm cái gì, thì có người đến đấm người đang ôm tôi đánh ngã xuống đất.
…
Đến khi đầu óc tôi dần tỉnh táo lại, tôi bị người ta cõng trên lưng.
Đường phố yên tĩnh, vành tai còn bị tắc nghẽn trong môi trường có âm lượng cao.
Bóng cây yểu điệu.
Đó là lần đầu tiên hai chúng tôi tiếp xúc thân mật trong suốt 3 tháng qua. Tôi uống rượu say, đầu óc không biết đang suy nghĩ gì,
Đột nhiên tôi ôm chặt lấy cổ anh, hỏi anh.
“Anh, anh có yêu em không?”
…
Khi ấy anh trả lời như thế nào, đến khi chết tôi của kiếp trước cũng không nhớ rõ.
Đến đời này, thế mà lại nhớ ra rồi.
Gió đêm vi vu, anh vẫn đáp lại tôi.
Một tiếng đáp lại ấy nhẹ nhàng, rõ ràng mà có khí phách, nhưng vẫn lưu lại cho đêm vắng vẻ:
“Ừm.”
…
Tôi nằm sấp trên lưng anh bỗng nở nụ cười, anh hỏi tôi vì sao lại cười.
Tôi ôm chặt cổ anh, hỏi anh: Anh, anh có biết vì sao em quấn lấy anh không buông không.
Anh tôi hỏi vì sao.
Tôi nói:
“Anh, nếu không tốt với em, nếu anh thật sự tổn thương em. Thì chắc chắn một ngày nào đó em sẽ không chịu được nữa mà rời đi.”
Thế nhưng, tôi biết.
Anh yêu tôi.
Còn ngoại truyện siêu hay nhóo