Mùa Hè Của Đảo Hoang Và Tiếng Ve

Chương 2


2 tháng


Mùa Hè Của Đảo Hoang Và Tiếng Ve (2/5)

Tác giả: 白框凉太子

Editor: Sảo

_____________

5

Chắc chắn là anh tôi đã nhận ra tôi muốn rời xa anh ấy.

Mặt anh đen lại, như muốn ăn thịt tôi vậy.

Nhưng tôi đây là vì muốn tốt cho anh ấy, bãi bùn này của tôi sẽ không làm ô nhiễm đóa hoa trắng này của anh. Lúc trốn vào nhà vệ sinh, tôi càng không ngừng tẩy não mình.

Cho dù là bây giờ đã sống lại, tôi vẫn là hết thuốc chữa mà thích anh trai mình.

Khi tôi còn bé bị bắt cóc, cha mẹ nhận nuôi anh tôi.

Lúc 7 tuổi tôi được tìm về, công việc của cha mẹ lại bề bộn nhiều việc, vẫn luôn là anh chăm sóc tôi.

Sau đó cha mẹ tôi mất, tôi cũng chỉ còn lại anh thôi.

Lúc 13 tuổi, tôi phát hiện mỗi tế bào trên người mình đều đang kêu gào tôi thích anh ấy.

Mà sự yêu thích của tôi, là nguyên nhân gây ra bi kịch giữa tôi và anh.

Ra khỏi nhà tắm, tôi lau mái tóc ướt, đi đến cửa sổ kính.

Đời này, chỉ cần làm cô em gái bình thường của anh là được rồi.

Không tới gần, không quấy rầy, im lặng nhìn anh hạnh phúc vui vẻ cả đời.

Anh đi con đường xán lạn của anh, tôi đi con đường gian nan của tôi.

6

Ngày hôm sau, anh tôi trầm mặc nhìn đơn nguyện vọng tôi điền.

“3 cái ở Thanh Hải, 4 cái ở Tân Cương, còn có 2 cái ở Tây Tạng.”

“Thế nào đây, Đoạn Gia Tư. Nếu có thể sống trên mặt trăng, em định lên mặt trăng luôn phải không?”

Nếu có thể sống trên mặt trăng, tôi thật sự muốn lên đó. Dù sao chỉ cần cách anh ấy thật xa là tốt rồi. Nhưng tôi còn chưa nói ra miệng, đã chạm phải ánh mắt u tối của anh tôi.

Anh thật sự rất tức giận.

Thế nên tôi nuốt nước bọt, ngậm miệng lại.

“Đoạn Gia Tư, nếu em đã không muốn điền, vậy thì để anh thay em điền.”

Anh vò nát tờ giấy nguyện vọng của tôi ném vào thùng rác, rồi lại rút tờ mới ra.

Tôi nhìn chằm chằm ngón tay xương khớp rõ ràng của anh trai mà ngẩn người. Tôi thầm nghĩ chữ của anh sao lại có thể đẹp như vậy.

Chờ đến khi anh điền xong, tôi mới để ý.

Trong phạm vi điểm số của tôi, trường học anh điền gần như đều là trong thành phố hoặc gần thành phố này.

Kiếp trước tôi thích anh. Lúc điền nguyện vọng đương nhiên cũng điền cả 10 cái đều trong thành phố.

Nhưng tôi vẫn nhớ rất rõ trước khi điền tôi có hỏi tham khảo ý kiến của anh. Anh có khuyến khích tôi điền nhiều vào tỉnh khác để nhìn thế giới bên ngoài.

Anh ấy dính lấy tôi từ khi nào vậy?

Tôi nhét tờ khai vào trong cặp sách, ấp úng.

“À cái này là chuyện trọng đại cả đời. Em vẫn nên từ từ suy nghĩ trước...”

“Anh, em hẹn Tây Tây ra ngoài chơi. Em ra đi trước nha.”

Ánh mắt hạ xuống nhìn chằm chằm tôi lúc này cuối cùng cũng nâng lên.

Tích chữ như vàng, một lúc sau anh mới nói:

“Mười giờ rưỡi.”

“Dạ?”

Tôi chớp mắt.

“Giờ giới nghiêm.”

“...”

7

Cậu nói anh cậu không chỉ không cho cậu đăng ký trường ở nơi khác, mà còn thêm cả giờ giới nghiêm cho cậu?!"

Trong quán trà sữa, bạn thân của tôi than trời giúp tôi.

Tây Tây xem như bạn thân nhất của tôi thời cấp 2 và cấp 3.

Tôi không giỏi che đậy tình cảm của mình, mấy người bạn tốt đều biết chút tâm tư của tôi với anh mình.

Kiếp trước, cô ấy vẫn luôn đứng ra bảo tôi đừng mơ tưởng anh mình nữa. Thậm chí sau khi biết tôi dùng thủ đoạn ti tiện có được anh ấy, cô ấy còn thất vọng mà mắng tôi.

Cô ấy nói: tôi lợi dụng lòng áy náy của anh trai làm chuyện anh ấy không muốn làm, cuối cùng sẽ gặp phải báo ứng trên người mình.

Theo kinh nghiệm của tôi từ kiếp trước, cô ấy nói đúng.

Trước kia anh tôi chưa từng đặt ra giờ giới nghiêm cho tôi. Hơn nữa hiện tại anh ấy còn chăm chỉ hơn cả trước nữa.

Tôi phiền não xoa đầu.

“Cậu nói xem rốt cuộc vì sao anh ấy lại trở nên như thế chứ?”

Tây Tây hít một ngụm trà sữa, hơi trầm ngâm một chút.

“Tớ cảm thấy, chắc là anh ấy vẫn còn xem cậu là trẻ con.”

“Cậu phải cho anh ấy biết cậu đã trưởng thành rồi, phải tạo cảm giác xa cách với anh ấy, để anh ấy biết rằng không cần quản cậu như thế.”

Cô ấy vỗ tay thật mạnh, sau đó nghĩ đến điều gì mà nắm lấy vai tôi.

“Đúng rồi!”

“Nếu không thì... Gia Tư, cậu kiếm bạn trai đi?”

Tôi sửng sốt.

Bạn trai.

Đối với tôi mà nói, thật đúng là một từ xa lạ.

Kiếp trước tôi cũng không biết rốt cuộc Đoạn Ngự có tính là bạn trai tôi không.

Bởi vì sau đó tôi lợi dụng lòng áy náy của anh. Những điều có thể làm hay không thể làm đều đã cùng làm với anh cả. Nhưng hình như anh cũng chưa từng thừa nhận tôi là bạn gái của anh.

Ngay cả những kiểu xưng hô thân mật như “cục cưng”, “vợ”, “em yêu” này anh cũng chưa từng gọi tôi.

Tôi chưa từng nghĩ bạn đời của mình sẽ là bất cứ ai khác ngoài anh ấy. Nhưng lời nói của Tây Tây lại đột nhiên mở ra một lối suy nghĩ mới cho tôi.

Nếu như, tôi vẫn có thể thích người khác thì sao?

Nếu như, tôi vẫn còn có tình yêu định mệnh khác thì sao?

Tôi thích người khác, không phải là đã có thể giải quyết tận gốc rễ vấn đề của tôi và anh tôi rồi sao?

Đúng lúc này, Tây Tây kéo ống tay áo của tôi lại.

“Gia Tư, cậu còn nhớ Liễu Thanh Nguyên lớp A3 không?”

“Thành tích học tập rất tốt, là người lịch thiệp. Lúc trước có tìm tớ hỏi thăm cậu vài lần.”

“Hay là hai người… thử xem?”

Cứ như vậy, tôi cùng Tây Tây ăn nhịp với nhau.

8

Mấy ngày sau đó, tôi và người anh em tên Liễu Thanh Nguyên thêm wechat nhau.

Hai chúng tôi trò chuyện. Dần dần phát hiện sở thích chơi trò chơi và phim hoạt hình yêu thích của cả hai đều khá tương tự.

Sau đó chúng tôi đã thử hẹn nhau ra ngoài chơi vài ngày.

Cậu ấy là loại anh trai nhà bên điển hình, đối xử với mọi người đều rất lễ phép. Tuy rằng không nói nhiều lắm, nhưng làm gì cũng rất nghiêm chỉnh.

Sau đó cứ tiếp tục như thế, tôi chợt nhận ra tôi và cậu ấy làm... anh em sẽ tốt hơn.

Đặc biệt là khi trong trò chơi cậu ấy bị quái vây quanh, sau đó lúc tôi dùng một chiêu từ trên trời giáng xuống cứu mạng chó của cậu ấy, cực kỳ giống... anh em tốt hỗ trợ lẫn nhau.

Ngày đó chơi game với cậu ấy xong tôi trở về hơi muộn, đã vượt quá giờ giới nghiêm Đoạn Ngự đặt cho tôi.

Tôi cho rằng qua mười giờ rưỡi anh tôi sẽ tuân theo thói quen trước đi ngủ.

Lại không nghĩ tới dưới ánh đèn lờ mờ tôi thấy được... bóng dáng trên sô pha kia.

Anh tôi cứ lẳng lặng nhìn tôi chằm chằm như vậy, cũng không biết đang nhìn cái gì. Thật ra dường như anh ấy cũng không tức giận nhiều, chỉ là tầm mắt dính lấy người tôi.

“Đã đi đâu?”

Giọng anh có hơi khàn khàn dính dính, cảm giác như vừa mới uống rượu.

“Em đi chơi với bạn nên về hơi muộn.”

Tôi ngoan ngoãn trả lời, ánh mắt anh tối tăm không rõ.

“Cùng bạn nào?”

“... Tây Tây.”

Cũng không biết vì sao, tên của bạn nam kia cũng sắp ra khỏi cổ họng rồi, mà tôi vẫn tạm thời biến thành tên của Tây Tây.

Anh tôi không nói tiếng nào nhìn tôi, một lúc lâu sau mới gật đầu, cầm áo khoác của mình đi vào phòng tắm.

Chỉ chốc lát, phòng tắm truyền ra tiếng nước lã chã.

Vì thế rốt cục tôi cũng xác định, anh tôi đây là vì chờ tôi về.

Tôi tính toán thời gian một chút. Đời này hẳn là anh đang ở trong thời điểm vừa mới bước vào xã hội, tốt nghiệp đại học Chính trị - Luật hàng đầu, có được công việc tại một văn phòng luật tốt.

Tiền đồ anh tôi vốn quang minh rực rỡ. Đời trước ngay tại thời điểm mấu chất nhất trong sự nghiệp của anh, anh lại bị một bị cáo trước kia anh từng xử lý vụ án tuôn ra tin anh và em gái mình có tư tình.

Sau đó lại trở thành trò cười của mọi người, là để tài của các cuộc tám chuyện, bị xem là vô đạo đức.

Cho nên mấy ngày nay, tôi có phần cố ý tránh anh.

Cái này gọi là trị liệu giải mẫn cảm*. Tôi chắc chắn sẽ cách anh tôi càng ngày càng xa.Dù sao anh tôi cũng phải thích ứng với cuộc sống không có tôi ở đây.

(*giải mẫn cảm là một phương pháp để làm giảm hoặc loại bỏ phản ứng tiêu cực của sinh vật đối với một chất hoặc tác nhân kích thích.)

Mà thật ra tôi cũng phải thích ứng.

Tôi sợ nếu thật sự phải rời đi, tôi sẽ nhớ anh tôi đến phát đ/i/ê/n mất.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play