Nhưng Doãn Tiểu Mãn giống như không nhìn thấy chỉ cúi đầu mím môi, đến một cái liếc mắt cũng không nhìn.
Thẩm lão đầu cảm thấy tức giận, nhấc chân đá về phía đứa con trai đang ngu ngơ đứng ở một bên!
Thẩm Thanh Tùng bị cha anh ta đạp một cái lảo đảo xuýt ngã, giật mình ngẩng đầu, liền thấy cha nhìn về phía cổng lớn dùng sức nháy mắt.
Anh ta thừ người một lúc, sau đó bỗng nhiên phản ứng lại, vội vàng bước nhanh tiến lên, chắn trước hai thanh niên trí thức kia.
- Xin lỗi mọi người, vợ tôi không biết nói chuyện, mọi ngừơi, mọi người đừng…
Thẩm Thanh Tùng khi nào có cùng con gái đối mặt nói chuyện như vậy, huống chi còn là mấy cô gái trẻ không quen biết, mặt lập tức biến thành màu tím đỏ.
Ánh mắt hai cô gái kia nhìn nhau, câu nói kế tiếp càng là ấp a ấp úng như thế nào cũng không nói ra được.
Thẩm Mãn Thành cũng rất nhanh đi lại đây.
- Hai vị đồng chí thanh niên trí thức, mới vừa rồi là con dâu tôi không biết nói chuyện, các người đừng chấp nhặt với nó. Các người đều là người có học, có kiến thức, chớ cùng cái... Phụ nhân tính toán.
Ông nói xong, còn bất mãn trừng mắt nhìn con dâu, chỉ kém không đem hai chữ "Người đàn bà chanh chua" nói thẳng ra.
Mới làm thanh niên trí thức, Lương Tiểu Vũ cùng Lý Phương cũng không muốn đem chuyện làm lớn.
Bây giờ nhìn thấy có người ngăn cản, tự nhiên cũng giảm bớt sự tức giận.
Lương Tiểu Vũ xem xét cẩn thận Thẩm Thanh Tùng một chút, trước là giật mình, sau đó bỗng nhiên nở nụ cười.
Cô ta thân thiết nói với anh ta:
- Anh là Thẩm đại ca phải không? Ai nha, vừa rồi chúng tôi cũng không nhận ra. Thẩm đại ca, ngày đó cám ơn anh giúp chúng ta kéo hành lý! Nếu không nhờ anh, chúng tôi không biết phải làm thế nào.
Nghe lời cô ta nói, Lý Phương cũng nhận ra được, thậm chí kích động đi phía trước nhảy một bước, đưa tay muốn nắm tay Thẩm Thanh Tùng.
Khiến anh ta sợ tới mức liên tiếp lùi lại vài bước, mặt đỏ đến đều muốn nhỏ ra máu.
- Thẩm đại ca, ngày đó nếu không phải gặp phải anh, chúng tôi đến buổi chiều cũng không trở về được trong thôn. Sau khi trở về còn bị bệnh nặng mấy ngày? Thật là ít nhiều anh hỗ trợ. Tôi cùng Tiểu Vũ vẫn luôn nói muốn cám ơn anh thật tốt, nhưng không chờ được cơ hội thích hợp. Không nghĩ đến chúng ta có duyên như vậy về sau ở cùng một cái viện. Ai nha, vậy sau này mọi người tiếp tục lẫn nhau hỗ trợ!
Nói xong, cô ta cùng Lương Tiểu Vũ liếc nhau, trên mặt đầy chờ mong nhìn về phía Thẩm Thanh Tùng.
Thẩm Thanh Tùng bị hai cô gái nhìn như thế, lập tức lúng túng đến mức ngay cả tay cũng không biết để ở đâu, xấu hổ không biết phải nói gì mới tốt.
Sau khi nghe được những lời này thì Lưu Xuân Hà triệt để tức giận.
Mấy năm nay cô ta ở Thẩm gia sở dĩ có thể diễu võ dương oai, nói trắng ra là chọn quả hồng mềm mà bóp.
Dựa được người trong gia đình đều là người thành thật, không ai cùng cô ta tính toán.
Nhưng trong lòng cô ta kỳ thật cũng là có sợ hãi, đó chính là luận vẻ ngoài, cô ta cùng chồng mình là Thẩm Thanh Tùng khác nhau một trời một vực.
Thẩm gia có hai người con trai thì cả hai đều có tiếng là chăm chỉ, đẹp trai.
Con trai thứ hai Thẩm Thanh Vân công tác tại quân đội, danh khí cũng tương đối lớn, còn Thẩm Thanh Tùng dáng vẻ cũng không tồi.
Cao hơn 1m8 khỏe mạnh, anh tuấn tráng kiện.
Cho dù hiện tại đã là cha của hai đứa nhỏ, đi trên đường, cô gái chưa chồng hay tiểu tức phụ cũng phải ngoái nhìn anh ta bằng ánh mắt si mê, nhìn đến mức khiến trong lòng Lưu Xuân Hà thấy chán ghét đến muốn mạng.
Cho nên, cô ta quản chồng mình so với con trai còn chặt hơn, bình thường Thẩm Thanh Tùng đi xa một chút, hoặc là về nhà muộn một chút cô ta đều sẽ hỏi không dứt.
Hiện tại bỗng nhiên có hai đứa con gái nói chuyện thân mật còn vây quanh chồng cô ta, còn là mỗi người tuổi trẻ xinh đẹp, cô ta như thế nào có thể không tức giận?!
Nhưng là, vừa rồi cha chồng trừng mắt liếc Lưu Xuân Hà một cái cũng hiểu được là ý gì, là gõ cho cô ta một cảnh báo, trong thôn này đến học sinh cũng không được đắc tội!
Nhưng... Lời nói kia của bọn họ đến cùng là ý gì?
Vì sao lại nói về sau muốn ở cùng một cái viện?
Các cô vì sao muốn cùng người nhà của cô ta ở cùng một chỗ?!
Nghĩ đến gì đó, Lưu Xuân Hà bỗng dưng quay đầu, hung tợn trừng mắt nhìn về phía Doãn Tiểu Mãn.
Mà Doãn Tiểu Mãn cũng không có muốn cùng bọn họ che dấu.
Cô mỉm cười nhìn Thẩm Mãn Thành, nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu:
- Cha, con còn chưa tới nói với hai người. Là như vậy, chỗ ở của thanh niên trí thức trong thôn không đủ ở, cán bộ động viên khuyến khích thanh niên trí thức đến ở nhà của thôn dân. Ngày hôm qua bí thư chi bộ tới tìm con nói, con nghĩ phòng này để không không có ai ở, mọi người hỗ trợ lẫn nhau, đơn giản đáp ứng thanh niên trí thức Lương cùng thanh niên trí thức Lý cho hai cô ấy mượn chỗ để ở.
Lời này vừa nói ra giống như một tiếng sấm, nháy mắt đem toàn bộ người Thẩm gia bối rối!
Sắc mặt Lưu Xuân Hà thay đổi không nói, ngay cả ba người Thẩm gia cũng bị lời này làm cho ngơ ngác, rất nhanh nhìn thoáng qua nhau, biểu tình lại trở nên vô cùng xấu hổ.
Trong mắt Doãn Tiểu Mãn chợt lóe lên một tia châm chọc, sau đó giống như là cái gì cũng chưa phát sinh, thần sắc vô cùng tự nhiên hướng hai cô gái kia vẫy vẫy tay,
- Hai người trước tới xem một chút, nếu không có vấn đề gì, sáng sớm mai trở lại chỗ ở của thanh niên trí thức chuyển mấy đồ cần dùng qua đây. Thừa dịp lúc này thời tiết tốt; đừng đợi đến lúc tuyết rơi thì khổ ra.
Nói xong hai cô gái đáp ứng nhanh chóng đi tới.
- Không cho tiến vào! Phòng này không thể cho người ngoài vào ở, ai cũng không thể vào!
Nhìn mấy người này muốn vào phòng phía tây ở, Lưu Xuân Hà triệt để nóng nảy.
Cô ta muốn đem cửa đóng lại, ngăn mấy người đó ở ngoài cửa. Nhưng cho dù tốc độ cô ta nhanh, những người kia cũng đã đi tới trước mặt.
Cửa phòng bị đẩy ra, tất cả mọi người nhìn thấy rõ ràng, trong phòng trên giường chăn còn chưa gấp, khắp nơi để đầy đồ ngổn ngang, rất hiển nhiên là có người đang ở.
Mặt Doãn Tiểu Mãn lập tức trầm xuống, cô quay đầu ánh mắt nhìn về phía cha mẹ Thẩm.