Đôi mắt ấy như nhìn thấu mọi thứ, khiến Thẩm Mãn Thành nhất thời sững sờ, khuôn mặt già nua đỏ bừng lên vì xấu hổ.
Không thể nói rõ sự bối rối của mình, ông liền trút giận, hung hăng trừng mắt nhìn con trai:
“Mau đi dọn dẹp đồ trong phòng đi!”
"A... Vâng ạ!"
Thẩm Thanh Tùng cũng cảm thấy xấu hổ không kém.
Dù là vì lý do gì, anh ta cũng là một người đàn ông, thế mà lại nhân lúc em trai không có nhà, bắt nạt em dâu và hai đứa cháu nhỏ...
Nếu không nghĩ đến thì thôi, nhưng một khi đã nghĩ đến, anh ta chỉ muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống.
Lúc này anh ta không quan tâm vợ mình sẽ khóc lóc làm loạn ra sao nữa, kiên quyết kéo tay Lưu Xuân Hà đang chắn trước cửa phòng.
Lưu Xuân Hà không thể ngờ rằng Doãn Tiểu Mãn lại chơi một chiêu này!
Càng không ngờ rằng chỉ cần cô ta đứng đây, cả gia đình lại không một ai lên tiếng bảo vệ.
Cảm giác có quyền lực nhưng lại bị phớt lờ này còn khiến cô ta tức giận hơn cả chuyện bị mất phòng phía tây!
Cô ta như phát điên, chạy theo vào phòng, túm chặt quần áo của Thẩm Thanh Tùng, vừa kéo vừa hét lên:
“Anh dám mang đồ của tôi ra ngoài thử xem?!”
Cô ta tức đến mức thở hổn hển, giọng the thé:
“Chỉ vì một câu nói của con đàn bà kia, anh muốn trả lại phòng của con trai tôi? Thẩm Thanh Tùng, anh có còn là đàn ông không?!”
"Đừng làm loạn nữa!"
Thẩm Thanh Tùng mất kiên nhẫn đẩy cô ta ra.
Dù tính tình có tốt đến đâu, anh ta vẫn là đàn ông, vậy mà vợ mình lại ngang nhiên chống đối trước mặt bao nhiêu người như vậy, khiến anh ta cảm thấy mất hết thể diện.
Lưu Xuân Hà không ngờ chồng mình lại phản kháng, bị đẩy một cái mất đà, lùi lại vài bước.
Cô ta lập tức gào khóc ầm ĩ:
“Thẩm Thanh Tùng! Anh chỉ biết bắt nạt tôi! Tôi vì cái nhà này mà tần tảo vất vả, còn chịu bao nhiêu ấm ức, vậy mà bây giờ anh nỡ đối xử với tôi như thế sao?!”
Cô ta còn chưa kịp nói hết câu, miệng đã bị Thẩm Thanh Tùng bịt lại, anh ta kéo cô ta ra ngoài một cách cứng rắn.
“Câm miệng lại! Không thì tôi đánh chết cô bây giờ!”
Anh ta tức giận thấp giọng quát, cố gắng kéo vợ ra ngoài, dù tay đã bị cô ta cào đến trầy xước cũng không dám buông ra.
Màn tranh cãi ầm ĩ này khiến hai cô gái trẻ sợ hãi, vừa thấy họ đi ra liền theo bản năng lùi lại thật xa.
Nhưng Doãn Tiểu Mãn vẫn rất bình tĩnh, vẻ mặt không hề thay đổi.
Chỉ là khi hai người họ cãi nhau trong sân, cô nhanh chóng bước đến bên mẹ chồng, nắm tay hai đứa nhỏ.
Cô dắt Đại Bảo đến cạnh mình, rồi cúi xuống bế Nhị Nữu lên, nhẹ nhàng ép đầu cô bé tựa vào vai mình, không để cho hai đứa nhỏ phải chứng kiến cảnh tượng hỗn loạn này.
Cuối cùng, Thẩm Thanh Tùng cũng kéo được Lưu Xuân Hà vào phòng phía đông của họ, hai đứa con của anh ta cũng ngơ ngác chạy theo vào.
Lúc này, trong sân chỉ còn lại Thẩm Mãn Thành, hai cô gái thanh niên trí thức, và ba mẹ con Doãn Tiểu Mãn.
Trương Kim Phượng sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, hai hàm răng va vào nhau phát ra tiếng lập cập.
Bà theo bản năng nhìn về phía phòng của con trai ở bên đông, rõ ràng là hoảng loạn đến mức không dừng lại được.
Dù cách một cánh cửa, nhưng tiếng cãi vã từ phòng phía đông vẫn vang lên rõ mồn một, xen lẫn cả tiếng khóc của hai đứa trẻ.
Nhị Nữu vùi đầu vào vai Doãn Tiểu Mãn, hai tay nhỏ bé siết chặt cổ cô, thể hiện sự ỷ lại chưa từng có.
Đại Bảo không nói lời nào.
Cậu bé mím chặt môi, ánh mắt ảm đạm, khuôn mặt không có chút biểu cảm, không biết đang suy nghĩ điều gì, giống như bị dọa đến đờ đẫn.
Chỉ khi Doãn Tiểu Mãn nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cậu bé, giữ trong lòng bàn tay mình, cậu bé mới như bừng tỉnh khỏi cơn mơ, lập tức tiến sát đứng cạnh cô.
Thẩm Mãn Thành chỉ cảm thấy đầu óc ong ong, trong lòng rối bời nhưng không biết làm sao.
Ông theo bản năng nhìn con dâu thứ hai, cảm giác như chỉ mới vài ngày không gặp mà cô đã thay đổi.
Nhưng khác biệt ở đâu, ông cũng không nói rõ được.
Vừa rồi cô nhìn ông chằm chằm một cái, ánh mắt ấy khiến ông nhớ lại vẫn còn run sợ.
Sống gần sáu mươi năm, dù đối diện với cán bộ trong thôn hay lão tộc trưởng, ông chưa từng cảm thấy gì, vậy mà chỉ một ánh nhìn của cô đã khiến ông hoảng hốt.
Cảm giác này khiến ông vô cùng khó chịu, nhưng đồng thời cũng bắt đầu có chút kiêng dè con dâu thứ hai này.
Tiếng cãi nhau trong phòng phía đông vẫn chưa dứt, Thẩm Mãn Thành xoa xoa hai bên thái dương, gắng gượng đi đến trước mặt Doãn Tiểu Mãn.
“Vợ của Thanh Vân, cha thương lượng với con một chuyện được không?”
Ông cố gắng nặn ra một nụ cười, nhưng rõ ràng là thất bại, khiến biểu cảm trên mặt trở nên méo mó, trông rất gượng gạo.
“Cha nói đi ạ.”
Doãn Tiểu Mãn không vội đồng ý, chỉ bình thản đáp.
Sắc mặt Thẩm Mãn Thành thoáng chốc trở nên lúng túng, nhưng vẫn kiên trì mở miệng:
"Con cũng biết tính cách của chị dâu cả, nó thật sự là khiến người ta đau đầu. So đo với nó cũng chẳng có ích gì, chỉ thêm tức giận thôi.
Con nể mặt cha, tạm thời để hai đứa nhỏ của nó ở phòng này trước, sau này khi nào con cần, cha hứa sẽ giúp con lấy lại!"
“Nhưng bây giờ con đang rất cần?”
Doãn Tiểu Mãn cười nhạt, nhìn ông như thể đang nghe một điều hết sức kỳ quái.
Cô quay sang phía Lương Tiểu Vũ, chỉ tay nói:
“Hai cô ấy còn đang đợi để chuyển nhà. Cha, hay là bây giờ cha giúp họ dọn đồ trong phòng ra trước đi?”
Lời này khiến ngực Thẩm Mãn Thành nghẹn lại, không biết phải nói sao.
Doãn Tiểu Mãn thấy ông im lặng, chỉ đành thở dài, quay sang hai cô gái trẻ áy náy nói:
"Thật ngại quá, để hai cô phải cười chê rồi. Chuyện này tôi cũng không thể tự quyết định được. Nếu không, chúng ta đến tìm bí thư chi bộ nói chuyện thử xem?
Nếu vẫn không được thì nhờ trong thôn cử vài người đến giúp chị dâu tôi chuyển nhà. Có mọi người làm chứng, sau này chị ấy có mất đồ cũng không thể đổ lỗi cho chúng ta được."