Ninh Hạo Thành là kỹ sư công trình cao cấp số một trong nước về nghiên cứu sản xuất tàu chiến, cơ hồ xem như nhân vật cấp quốc gia.
Ông cả đời chuyên chú nghiên cứu khoa học, cũng không có quá nhiều niềm vui theo đuổi.
Vui vẻ duy nhất có thể nói chính là đồ ăn, điều này mọi người trong giới đều biết. Đối với kỹ sư công trình như bọn họ, quốc gia có thể bảo đảm hết khả năng.
Coi như mấy năm trước là thời điểm khó khăn nhất, có thể nói, Ninh Hạo Thành ở trên phương diện này, cũng không phải chịu ủy khuất gì.
Nhưng dù như thế, ông cũng đã lâu chưa được ngửi qua mỹ vị thơm như vậy. Thế cho nên dù đã một bó tuổi, sửng sốt là nhìn chằm chằm bánh ngô trong tay đứa trẻ ba năm tuổi, nhìn mà tròng mắt sắp rơi xuống dưới.
Nhị Nữu nhìn nhìn gia gia giường đối diện, lại nhìn bánh ngô trong tay mình, khuôn mặt nhỏ nhắn xoắn xuýt đều muốn nhăn lại thành một đoàn.
Một hồi lâu, mới ủy khuất bĩu môi, không tình nguyện đem bánh ngô đưa qua cho Ninh Hạo Thành: “Gia gia, người ăn đi.”
Ninh Hạo Thành sửng sốt một chút. Sau một lúc lâu mới phản ứng được, chính mình vừa rồi chỉ lo đắm chìm vào nỗi nhớ, quên đôi mắt nhìn chằm chằm vào đồ ăn trong tay người ta.
Nhìn vẻ mặt kia của cô bé, Ninh Hạo Thành cảm thấy lúng túng thành đỏ cả mặt.
“Không cần, không cần, cháu ăn đi.”
Ông cuống quít khoát tay với Nhị Nữu, xấu hổ chỉ hận không tìm được cái động nào chui vào.
Nhìn một màn này, Doãn Tiểu Mãn ở trong lòng yên lặng thở dài. Xoay người lần nữa cầm ra một cái bát, một đôi đũa, đưa qua cho Ninh Hạo Thành.
“Lão nhân gia, đây đều là đồ sạch. Nếu không ghét bỏ, liền cùng nhau ăn một chút.”
Nói xong, cô dùng một đôi đũa chung gắp một cái bánh ngô bỏ vào cái chén không. Ninh Hạo Thành như thế nào cũng không nghĩ đến Doãn Tiểu Mãn cư nhiên sẽ lấy ra một cái bát!
Coi như là ông mỗi ngày đều ở sở nghiên cứu, không để ý đến chuyện bên ngoài, nhưng cũng biết đầu năm nay lương thực rất quý giá.
Chẳng sợ trong nhà nhiều đồ ăn, cũng không có mấy người chịu bỏ đồ ăn chiêu đãi người khác.
Có thể cho ông bánh ngô đều vô cùng chân quý, cô gái nhỏ này lại cho ông đồ ăn để ông ăn cùng bọn họ!
Ninh Hạo Thành rất muốn trả lại một chút, nhưng cái bánh ngô trong bát tản ra mùi sữa thơm khiến ông bây giờ nói không ra hai chữ không cần.
Những người khác ngửi không ra, nhưng ông lập tức liền đoán được, trong bột gạo này có trộn lẫn sữa!
Sữa a... Bao lâu rồi không có uống.
Ninh Hạo Thành nhớ lại hương vị của sữa, yên lặng ở trong lòng cảm thán.
Đợi lúc nữa Lưu Sang mang cơm trở về, đem những thức ăn ngon kia cho bọn nhỏ ăn đi, đầu năm nay, ngoại trừ trên xe lửa, những đứa trẻ muốn ăn chút thịt cũng không dễ dàng.
Ninh Hạo Thành như vậy an ủi chính mình, sau đó thuận tay cầm bánh ngô ăn. Một miếng lại một miếng ăn sạch, ông hạnh phúc nheo mắt, nội tâm phát ra tiếng thở dài.
Mùi vị này, khiến ông nhớ tới những ngày còn trẻ khi ở nước ngoài du học, nghĩ tới bánh mì bơ.
“Gia gia, ăn cái này!”
Vừa rồi gia gia này còn cho mình bút chì màu sắc rực rỡ. Mặc dù không có muốn, nhưng Nhị Nữu đối với ông ấy cũng có một cái ấn tượng thật tốt.
Nhìn mẹ đưa bát cho gia gia, để ông cùng mình cùng nhau ăn cơm, Nhị Nữu lập tức đem ông tính vào hàng ngũ người quen.
Sau đó liền đặc biệt nhiệt tình mở bình dưa muối đẩy đẩy đến trước mặt ông. Ninh Hạo Thành cũng thuận theo cầm lấy đũa chung gắp một ít ra.
Ông trước là ăn một miếng dưa chua xào. Cắn được miếng dưa chua vào miệng, vừa chạm đầu lưỡi đã khiến ông cảm nhận được là một loại mùi hương của mỡ heo.
Đồ ăn giòn giòn xào cùng mỡ heo thơm béo, theo nhấm nuốt, trong lúc ăn còn cảm nhận được mùi vị của hạt tiêu
Nhưng hạt tiêu kia càng làm món xào thêm đậm vị hơn, còn chưa trải nghiệm ra được tư vị, thứ đó liền nhanh chóng hòa tan trong miệng.
Thơm ngon, béo ngậy lan tràn tới toàn bộ khoang miệng.
Làm cho người ta hận không thể ngũ tạng lục phủ cũng bắt đầu theo kêu gào, muốn ăn nhiều một chút, lại đến một chút!