Doãn Tiểu Mãn nằm mơ một giấc mơ, trong mơ cứ lặp đi lặp lại cảnh sinh hoạt của một cô gái có cùng họ cùng tên với cô. Điều này khiến cô cảm thấy vô cùng kỳ lạ. Rõ ràng cô nhớ rất rõ rằng bản thân mình đã chết rồi mà.

Chịu khổ suốt mười tám năm, cuối cùng cô cũng đợi được đến ngày tân hoàng đăng cơ, đại xá thiên hạ, nhờ vậy mà cô cũng được thả ra khỏi cung.

Doãn Tiểu Mãn không hiểu, người đã chết rồi thì làm sao có thể nằm mơ?

Cô vốn định mở miệng hỏi, nhưng không ngờ đúng lúc này, hình ảnh trong giấc mơ đột nhiên thay đổi. Cô gái kia đi về phía vách núi rồi bất ngờ nhảy xuống.

Doãn Tiểu Mãn hoàn toàn không kịp đề phòng, theo bản năng đưa tay ra muốn kéo người kia lại. Sau đó, cô giật mình bừng tỉnh, ngồi bật dậy. Lúc này cô mới phát hiện ra bản thân đang ở trong một căn phòng cũ nát.

Dưới giường đất chỉ có một tấm chăn bông mỏng, bông bên trong không được trải đều khiến cô nằm thấy đau lưng.

Ánh mắt cô đảo một vòng quan sát căn nhà, chỉ cần nhìn lướt qua là có thể bao quát toàn bộ. Trong nhà chỉ có vài món đồ nội thất bằng gỗ đơn giản, giấy dán cửa sổ đã rách nát và ngả màu, khắp nơi đều toát lên một bầu không khí nghèo khổ, khó khăn.

Cô không khỏi nhíu mày. Từ khi làm đến chức Chưởng sự cô cô của Ngự Thiện Phòng, đã bao năm cô không phải sống trong hoàn cảnh như thế này.

Chẳng lẽ vì không chịu nổi cuộc sống khốn khổ như vậy, nên cô gái kia mới thà chết còn hơn?

Cạch!

Một âm thanh rất nhỏ cắt đứt dòng suy nghĩ của Doãn Tiểu Mãn.

Cô theo tiếng động nhìn qua, sau đó cả người bỗng sững lại.

- Tam công chúa?!

Cô kinh hãi kêu lên một tiếng. Chỉ thấy trên một chiếc giường đất khác có một bé gái đang cuộn tròn nằm đó.

Đứa bé khoảng hai, ba tuổi, người gầy nhỏ, cằm nhọn do quá gầy, đôi mắt to tròn, làn da trắng như tuyết, rõ ràng chính là Tam công chúa từng được tiên đế sủng ái nhất!

Doãn Tiểu Mãn vội vàng xuống giường, bước nhanh đến gần.

- Tam công chúa!

- Mẹ...

Bé gái kia vừa nhìn thấy cô đến gần thì hoảng sợ, vội vàng chạy vào góc nhà trốn, cả người run rẩy. Đôi mắt đen láy nhanh chóng ngập tràn hơi nước.

- Không dám... Nhị Nữu không dám...

Nghe lời bé gái nói, Doãn Tiểu Mãn lập tức đứng sững tại chỗ.

Cô cúi đầu nhìn nửa củ khoai lang rơi trên mặt đất, vừa rồi có lẽ do cô bé bị dọa sợ nên đã làm rơi. Đến lúc này, cô mới thực sự nhận thức được một điều—giờ phút này, cô không còn ở vương triều Đại Ninh nữa.

Mà bé gái trước mặt cũng không phải Tam công chúa, mà là con riêng của chồng nguyên chủ—Thẩm Nhị Nữu.

Doãn Tiểu Mãn không nhịn được đưa tay xoa mái tóc vàng khô xơ của Nhị Nữu, đó là dấu hiệu của việc thiếu chất dinh dưỡng nghiêm trọng.

Lúc này, cô mới hít sâu một hơi, tiếp thu toàn bộ ký ức của nguyên chủ.

Doãn Tiểu Mãn ở thế giới này cũng là một người có số phận khổ cực.

Khi còn nhỏ, cô cùng cha mẹ chạy nạn đến thôn Song Quế, vì vậy trong thôn cô không có bất kỳ người thân hay họ hàng nào.

Hơn nữa, vì cha mẹ cô chỉ sinh một mình cô, không có anh chị em, nên nhà họ bị người trong thôn coi là "tuyệt hậu".

Bình thường thì không sao, cô vẫn nhận được tình yêu thương hết mực của cha mẹ, từ nhỏ không phải chịu khổ. Thậm chí, cô còn được học đến cấp ba, trở thành học sinh trung học duy nhất trong thôn.

Nếu không phải vì thời đại lúc ấy không tổ chức thi đại học, thì cha mẹ cô thậm chí còn định cho cô học tiếp lên đại học.

Nhưng những ngày tốt đẹp trôi qua rất nhanh.

Trước tiên là mẹ cô đột ngột qua đời vì bạo bệnh vào đầu năm nay. Chưa đầy hai tháng sau, cha cô cũng lâm bệnh nặng, nằm liệt giường.

Vì lo lắng con gái không có ai nương tựa, trước khi chết, ông đã nhờ bí thư chi bộ thôn giúp đỡ, mai mối gả cô cho Thẩm Thanh Vân — một người đàn ông góa vợ vừa về quê thăm người thân.

Khi đó, vợ của Thẩm Thanh Vân vừa mới qua đời, một mình anh công tác trong quân đội, không thể chăm sóc con cái, nên nhân dịp nghỉ phép anh mang hai đứa con về gửi cho cha mẹ ở quê chăm sóc.

Nhưng vì trước đây anh không nói với gia đình chuyện lấy vợ và sinh con, giờ bỗng nhiên mang về hai đứa nhỏ, cả nhà Thẩm gia lập tức náo loạn, khiến anh khó xử không biết phải làm sao.

Đúng lúc ấy, anh nghe nói nhà họ Doãn sẵn lòng gả con gái duy nhất cho anh, còn đồng ý giúp anh chăm sóc hai đứa nhỏ, chỉ cần anh cho cô một chỗ nương thân. Vì vậy, Thẩm Thanh Vân không chần chừ mà đồng ý ngay.

Cha của Doãn Tiểu Mãn cố gắng chống đỡ đến hơi thở cuối cùng. Mãi đến khi tận mắt thấy giấy chứng nhận kết hôn từ công xã gửi về, chắc chắn rằng con gái mình đã có nơi nương tựa cả đời, ông mới yên tâm mỉm cười mà rời khỏi nhân thế.

Nhưng có lẽ ông không thể ngờ được rằng, chưa đầy nửa năm sau khi mình mất, con gái lại bị Thẩm gia ép phân ra sống riêng. Cô ấy bị đuổi khỏi nhà, chỉ có thể quay về căn nhà cũ của gia đình mình.

Không chỉ một mình cô ấy bị đuổi đi, mà còn phải mang theo cả hai đứa con riêng của Thẩm Thanh Vân.

Nếu cha Doãn biết con gái mình phải chịu cảnh này, e rằng ông tức đến mức đội quan tài sống dậy mất.

Thực ra, chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách Thẩm Thanh Vân. Khi đó, anh gấp gáp trở lại quân đội, nhưng không hề để Doãn Tiểu Mãn chịu thiệt.

Ngoài tiền sính lễ 30 đồng, anh còn lặng lẽ đưa thêm cho cô 20 đồng để lo tang sự cho cha mình.

Nhưng chính vì 20 đồng đó mà rắc rối xảy ra.

Doãn Tiểu Mãn xoa thái dương, nhận thức được rằng bản thân đã xuyên về mùa đông năm 1964, trở thành cô gái vừa mới bị Thẩm gia phân nhà không lâu.

“Đại Bảo, sao chỉ có một mình cháu đi nhặt củi thế? Mẹ kế của cháu đâu, vẫn chưa dậy à?”

“Ôi chao, đứa trẻ này thật đáng thương, trời lạnh như vậy mà vẫn phải ra ngoài nhặt củi.”

“Ta nói này, Đại Bảo, cháu cũng đừng trông mong vào người mẹ kế đó nữa. Tốt nhất là dẫn theo em gái quay về nhà ông bà nội đi, ít nhất ở đó còn có miếng ăn, không đến mức bị đói. 

Còn cái bà mẹ kế kia á? Suốt ngày chỉ biết ỷ lại, dựa vào cô ta thì có ngày chết đói trong nhà cũng không ai hay!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play