Người đầu tiên thấy bọn họ đến là Trương Kim Phượng.

Giờ phút này bị kẹp tại giữa chồng cùng con dâu, bà cũng không biết làm thế nào, nhìn thấy Doãn Tiểu Mãn đến giống như là gặp được cứu tinh.

Vội vàng đi về phía cô chào hỏi: 

- Tiểu Mãn, mấy đứa thế nào lúc này lại tới đây? Ăn cơm chưa, cùng nhau ăn…

Nói tới đây, ánh mắt của bà thoáng nhìn qua mấy cái bát không trên bàn, câu kế tiếp lại không nói ra được.

Doãn Tiểu Mãn cũng không cùng bà tính toán, cười đáp một câu: 

- Bọn con ăn rồi mới đến, mẹ, mọi người cứ ăn tiếp tục ăn, không cần để ý đến bọn con.

Đối với cha mẹ chồng này, nguyên chủ bực tức đầy bụng, cảm thấy bọn họ thiên vị một nhà anh cả, đối với bọn họ chưa từng có sự hoà nhã.

Nhưng Doãn Tiểu Mãn lại không thấy thế.

Hai người này trời sinh tính tình không thể làm chủ gia đình, bọn họ sợ cả đời không có chỗ nương tựa, nên chỗ nào có thể trông cậy thì lập tức giúp người đó sửa nhà để có chỗ nương tựa?

Huống chi hai người cũng không phải không có thay con trai thứ hai bận tâm chuyện nhà.

Cái khác không nói, nhưng đến khi phân nhà, mãi cho đến nguyên chủ chết, lương thực cũng không phải nhờ họ nói đưa qua sao?

Nhìn Doãn Tiểu Mãn bỗng nhiên cho bà một khuôn mặt tươi cười, Trương Kim Phượng sửng sốt một chút.

Sau đó liền kích động.

Bà thậm chí còn từ trên ghế đứng lên, không để ý con dâu cả xem thường, bước nhanh tới trước mặt bọn họ, một phen ôm chặt hai đứa nhỏ.

Sau khi ôm xong lại vuốt ve của hai đứa bé không ngừng, trong ánh mắt tràn đầy đau lòng cùng áy náy.

Nhưng Doãn Tiểu Mãn đến cũng không phải để xem bọn họ bà cháu tình thâm.

Cô tùy ý để mẹ chồng lôi kéo hai đứa trẻ nói chuyện, chỉ chỉ một bên tây phòng, xoay người hướng cùng ở sau lưng bà cùng hai đứa trẻ khẽ cười một chút, nói: 

- Chính là phòng ở phía tây, nội thất bên trong của mọi người thì mọi người lấy đi, còn cái nào không phải thì để lại là được.

Nói xong, liền muốn dẫn các cô đi vào trong phòng. Từ khi cô đến đây, sắc mặt Lưu Xuân Hà liền tối lại.

Cũng không cùng cha chồng cãi nhau, tròng mắt chăm chú nhìn chằm chằm Doãn Tiểu Mãn, tư thế kia rõ ràng là sợ cô từ trong nhà này lấy hết đồ đi.

Lúc này, chợt nghe cô cùng mẹ chồng nói chuyện như vậy, Lưu Xuân Hà có chút hoang mang.

Sau đó rất nhanh cô ta liền phản ứng lại, lập tức không dám tin trợn tròn đôi mắt, nhanh chóng chạy tới trước mặt mấy người bọn họ, chặn đường không cho đi.

- Doãn Tiểu Mãn, cô mang người ngoài đến đây là muốn làm gì?!

Cô ta mở rộng hai chân, giang hai tay giống như chữ nhất lớn chặn trước cửa phòng phía tây, bởi vì khẩn trương, nói liên tục khiến từ ngữ lộn xộn.

Doãn Tiểu Mãn dừng bước chân, vẻ mặt không hiểu nhìn cô ta: 

- Chị dâu, phòng này là chia cho phòng thứ hai phải không? Tôi chỉ dẫn người trở lại nhà của tôi làm sao phải nói trước với chị?

Một câu khiến Lưu Xuân Hà nghẹn lời nói không ra.

Cô ta có thể tại tiểu linh tiểu chân thượng cùng Doãn Tiểu Mãn tính toán, thậm chí da mặt dày chết sống không cho cô lương thực cùng tiền, nhưng không có cách nào nói không cho bọn họ vào phòng.

Lại nói phòng này là Thẩm Thanh Vân gửi tiền về để xây, lúc trước xây phòng, hai ông bà đều đã nói rành mạch, hai anh em mỗi nhà một bên, mỗi bên đều là hai gian.

Bất kể là con trưởng hay con thứ đều là giống nhau như đúc, không thiên vị cũng không phân biệt thứ trưởng.

Chuyện này mọi người cả thôn đều biết, lúc trước chính vì điều này mà khi cô ta gả tới đây được rất nhiều người hâm mộ.

Nếu hiện tại Lưu Xuân Hà có ý đồ với căn phòng đó, đừng nói hai ông bà trong nhà, nước bọt của những người trong thôn cũng có thể đem cô ta dìm chết.

Chỉ là ——

- Có phải mấy người muốn ở trong phòng đó không. Cô không nói trước một tiếng liền mang người ngoài trở về, vậy nếu là…

Cô ta đảo mắt liên tục nói tiếp: 

- Vậy nếu là trong nhà có đồ gì bị mất thì tính sao?

Lời này của cô ta vừa thốt ra, không cần Doãn Tiểu Mãn mở miệng hai cô gái bên cạnh đã lên tiếng trước.

Trong đó một cô gái mặt tròn bước lên một bước, chỉ vào Lưu Xuân Hà lớn tiếng nói: 

- Thím này sao thím có nói chuyện như vậy được? Cái gì gọi là lấy đồ trong nhà? Thím đây ý nói chúng tôi là ăn trộm?

Bên cạnh là cô gái cao lập tức lên tiếng trả lời phụ họa: 

- Thím đây là khinh thường thanh niên trí thức chúng tôi? Chúng tôi là hưởng ứng lời kêu gọi của lãnh đạo, xuống nông thôn làm cách mạng. Mỗi người đều thanh bạch, đi cũng vững mà ngồi cũng ngay! Thím nói chúng tôi như vậy, chính là khinh thường thanh niên trí thức chúng tôi là quần thể, chúng tôi chính là không nguyện ý xuống nông thôn, là chất vấn chúng tôi làm trái ý lãnh đạo!

Nói tới đây, cô đưa tay lôi kéo cô gái áo hoa bên cạnh: 

- Tiểu Vũ, tôi không nói với cô nữa, đi, tôi đi tìm đại đội trưởng, đi tìm bí thư chi bộ!

Khi Tiểu Vũ gọi một tiếng "Thím" thiếu chút nữa không đem Lưu Xuân Hà tức chết!

Cô ta năm nay vẫn chưa tới 30, so với mấy cô gái trước mặt trẻ này lớn hơn vài tuổi, thế nào liền thành đại thẩm vậy?!

Huống chi, các cô vừa rồi khi chào hỏi với chồng mình thì gọi là "Đại ca"!

Đều không đợi cô ta phát giận, hai người kia đã bùm bùm một đống lời nói, lập tức đem cô ta đập đến một chữ cũng không nói ra được.

Cô ta bị bức bách, nhưng cũng không phải đồ ngốc!

Nếu chuyện làm lớn lên, cô ta nói có lý cũng không ai để ý!

Cô ta mở to mắt cẩn thận nhìn nhìn mấy người trước mặt, một hồi lâu mới phản ứng được đây là mấy thanh niên trí thức mới hôm trước vừa mới phân đến trong thôn.

Bởi vì còn chưa có gặp mặt giới thiệu, nên cô ta không có biết mặt hai người này.

Cô ta bên này vẫn còn đang đánh giá, hai người kia lại làm như rất tức giận đi về phía cửa.

Người khác không biết nặng nhẹ, lão già thành tinh như Thẩm Mãn Thành nhìn cái là biết.

Ông như thế nào có thể để hai người này thật sự đi tìm đại đội, đem chuyện ầm ĩ tới tận cán bộ đại đội?

Ông không khỏi nhìn con dâu thứ hai xin giúp đỡ một chút.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play