Từ Hàng Châu đến Nội Mông lái xe ước chừng hơn 20 tiếng, thẳng đến Bao Đầu, trước vào Du Lâm, rồi qua Ngạc Nhĩ Đa Tư. Sau đó đổi xe ở Bao Đầu, xuất phát đến trấn Mãn Đô Lạp.
Kế bên chúng tôi chính là A Lạp Thiện, lúc qua mấy địa hình này, tôi có cảm tưởng như quay lại sự kiện sa hải, toàn thân nổi hết da gà. Không khỏi ngoái đầu lại nhìn, xem Muộn Du Bình có còn ngủ ở ghế sau không, chỉ sợ con đường này thực ra vốn vẫn nằm trong sự kiện sa hải, còn tôi chỉ là đang trên đường chạy đến một địa điểm bày cục, ký ức bao nhiêu năm qua chỉ là một giấc mơ, dừng xe tỉnh lại, mọi thứ vẫn chưa kết thúc, ghế sau cũng trống trơn.
Nửa đêm ở Bao Đầu, tôi lên sân thượng lặng lẽ hút một điếu thuốc, tuy nhìn thấy khói tôi cũng hơi ớn, nhưng ở Bao Đầu, trong không khí khô hanh tôi cần một điếu để trấn tĩnh. Đến lúc này, lòng tôi chỉ còn thấy cảm khái, cũng chẳng có tâm trạng rống to với màn đêm.
Kim Bôi càng chạy càng êm, xe cộ chạy đường trường nhiều, lái sẽ tốt hơn, chạy cũng nhanh hơn. Sức khỏe Bàn Tử cũng càng lúc càng tốt, khiến tôi thấy khá mừng. Nhưng đến Bao Đầu thì phải đổi sang xe Jeep.
Muộn Du Bình thì thích ở lỳ trên sân thượng khách sạn chúng tôi nghỉ dọc đường, ngắm mặt trời lặn xuống vực sâu vạn trượng bên dưới sân thượng. Thành phố ở đây không phát triển lắm, nhưng rất đẹp. Mặt trời lặn xuống, Muộn Du Bình không biết đang nghĩ gì. Nhưng cái bóng đổ dài, có vẻ cực kỳ cực kỳ cô độc, điều đó khiến tôi bắt đầu thấy bất an.
Tại Bao Đầu chúng tôi tham gia một khóa huấn luyện của chuyên gia cơ quan liên quan, bàn một số chuyện về chính sách, tôi cảm thấy bọn họ nghĩ rằng lần này chúng tôi chỉ làm một cuộc khảo sát mang tính kiểm tra, tìm được thiên hạ đệ nhị lăng là điều không thể. Nói cách khác, theo cảm giác nhạy bén của tôi, thực ra bọn họ biết thiên hạ đệ nhị lăng ở đâu, cho nên phương hướng của chúng tôi là sai.
Nhưng nhìn thái độ của Muộn Du Bình, tôi cảm thấy y rõ ràng biết nhiều hơn, đương nhiên tôi tin tưởng y hơn.
Chuyên gia ba lần nhấn mạnh, đừng mang vũ trang phi pháp qua biên giới đến Mông Cổ, vô cùng nguy hiểm. Nhưng Bàn Tử lại không đồng tình, cứ hỏi mãi có được trang bị súng không.
Đương nhiên là không.
Dọc đường, chúng tôi đã làm mấy chuyện, đầu tiên là xem danh sách 43 đội.
Số 1 là Tiểu Hoa và Hạt Tử, lúc xem đến tên Hạt Tử, tôi thấy hơi yên tâm, hai người này ở cùng nhau đúng là hết sức hoàn chỉnh. Nhưng Tiểu Hoa đã tắt GPS, hiển nhiên trong 43 đội này, có đối thủ cậu ấy xem trọng.
Đây là một trò chơi PUBG(1) đổ đấu, cậu ấy chắc chắn sẽ không để lộ vị trí.
Rất nhiều đội khác tôi đều không quen biết, trong đó có 11 đội là thông qua trung gian, không có cả thông tin cơ bản. Tôi chỉ quen một đội của Lưu Ly Tôn, một đội ở địa bàn Trần Bì A Tứ trước kia, nhưng đều là thanh niên, lớp già căn bản đã về hưu hết rồi.
Rất đơn thuần, quần hùng thể hiện, giang hồ nổi lên nhiều nhân tài mới. Kinh nghiệm của chúng tôi đã bắt đầu thui chột rồi.
Lần này, để Muộn Du Bình kể đại khái với chúng tôi.
Đầu tiên, bản thân Muộn Du Bình cũng chưa từng xuống ngôi mộ đó, nhưng mộ này nằm trong khu vực giám sát của Trương gia, được ghi chép lại. Trương gia có tổ chức chuyên làm nhiệm vụ giám sát một vài khu vực, những khu vực này bao gồm một hang núi ở địa khu dãy Đại Hưng An, bao gồm cả khu rừng rậm ở giao giới Vân Nam và Myanmar, đại loại vậy. Có những nơi xác định rõ bên dưới có đồ, có những nơi chắc chắn không có gì, hơn nữa diện tích còn đặc biệt nhỏ. Tôi nhớ lúc tôi tiến hành nghiên cứu, từng đọc về một căn nhà cổ triều Thanh được bọn họ giám sát, căn nhà cổ đó thậm chí còn là đơn vị bảo vệ văn vật cấp tỉnh. Bình thường không có gì lạ, nhưng lại bị giám sát.
Trương gia xem trọng như vậy, hiển nhiên những vị trí địa lý này chắc chắn từng xảy ra, hoặc sắp xảy ra những chuyện không thể ngờ được. Nhưng tôi cũng không thể chủ động đi thăm dò, vì thật sự sẽ chết rất nhanh.
Trương gia có một vài manh mối về quan hệ giữa Quá Đường Phong và ngôi mộ này, cũng từng tiếp xúc khuyên ngăn, nhưng cuối cùng Quá Đường Phong vẫn lén mò xuống, đấy là chuyện sau khi Trương sụp đổ tan rã, đến giờ Muộn Du Bình mới biết được kết cục. Nếu ngôi mộ đó đã do Trương kiểm soát, thì mức độ nguy hiểm e là không lời nào diễn tả được.
—— Đã do Trương gia kiểm soát, nghĩa là với năng lực của Trương gia, cũng không thể sống sót trở ra. Cho nên, Trương gia chỉ có thể kiểm soát, không thể giải quyết.
Bàn Tử nghe xong thì vô cùng tức giận, phun bã cau vào người Kim Vạn Đường, hỏi rốt cuộc lão nghĩ gì mà xếp mấy đội qua trung gian trước cả chúng tôi. Vì sao ba nhân vật truyền kỳ như chúng tôi chỉ có thể xếp thứ 44, có phải lão Kim cảm thấy chúng tôi già rồi không.
Kim Vạn Đường bèn giải thích, trong nghề đồn Ngô Tà là kiến tạo mảng thành tinh(2), đi tới đâu sẽ dẫn đến tai họa địa chất đến đấy, hợp tác với anh ta thì chẳng lấy được cái gì cả, không chỉ thế, nếu để người ta biết Tiểu Ca tham gia vào cuộc cạnh tranh này, người khác đều sẽ rút lui, cuối cùng chỉ có tôi thắng. Kết quả cuối cùng là dã tràng xe cát.
Tôi nghe thì nổi quạu, dọc đường Kim Vạn Đường luôn muốn xuống xe, bị tôi ghìm chặt không cho. Một là, tôi cần lão gặp từng đội ngũ, tuyên bố hủy bỏ hoạt động. Không thì ai sẽ tin một kẻ số 44 đến nói hủy bỏ hoạt động chứ. Hai là tôi muốn giày vò lão một chút.
Từ Bao Đầu đến trấn Mãn Đô Lạp, sau đó đến biên giới, lái một mạch không đắn đo hơn 100 km theo tuyến đường của Kim Vạn Đường, không có lưới sắt, lại đi thêm vào khu không người, chẳng mấy chốc tôi đã có linh cảm chúng tôi đang nhập cảnh Mông Cổ phi pháp, nhưng không có mốc ranh giới, cũng không biết rốt cuộc có phải hay không. Chỉ biết thảo nguyên ở khu không người bắt đầu xuất hiện những bãi cỏ cao nửa thân người, sinh thái hết sức hoang sơ.
Đêm đó chúng tôi ngủ ngoài trời trên thảo nguyên, tà dương quả thực đẹp té đái, gió thổi qua, cỏ rạp xuống, mới hiểu thế nào là “gió thổi cỏ nghiêng thấy bò dê”. Thì ra thảo nguyên ở khu không người là như thế.
Buổi tối, ba người chúng tôi nhìn thấy ngân hà lấp lánh, Tiểu Ca nằm trên mui xe, Bàn Tử giẫm tắt lửa trại, tôi ngồi ở đầu xe, ba người yên tĩnh vô cùng.
Bàn Tử bảo tôi: “Nếu không có lão Kim ở đây thì tốt rồi, khoảnh khắc này sẽ chỉ thuộc về ba chúng ta.”
“Đừng khắt khe thế, thang điểm 100 thôi, trên đời này không bao giờ mọi chuyện được như anh muốn đâu.”
“Một lần thôi không được sao?”
“Một lần cũng không bao giờ có đâu.” Tôi cảm khái, nhìn thấy sao băng xẹt qua bầu trời.
Còn đòi xe đạp gì nữa, tôi thầm nghĩ, khoảnh khắc này còn chưa đủ sao?
Chú thích
(1) PUBG: game bắn súng sinh tồn, núp lùm, chạy bo, giết nhau loại nhau cho đến khi còn người chiến thắng cuối cùng.
(2) Kiến tạo mảng là giả thuyết giải thích sự hình thành của các châu lục qua các đợt vận động của vỏ Trái Đất. Đại khái là những trận địa chấn đủ lớn khiến châu lục vỡ thành nhiều mảng và trôi dạt ra xa tạo thành năm châu như ngày nay. Kiến tạo mảng thành tinh tức ví Ngô Tà là con yêu nghiệt đi đến đâu động đất đến đó, hơn nữa không chỉ là động đất ở mức đổ nhà đổ cửa mà động đất lên tầm châu lục luôn rồi :))))