Tôi và Văn Bính Hồi nhìn nhau mấy giây, bất an trong lòng lên đến cực hạn, tôi không biết rốt cuộc cậu ta đã ngộ ra điều gì, trong một khắc tôi thậm chí cảm thấy trong cơ thể cậu ta ẩn chứa một Tề Vũ.
Tôi đến bên cạnh Bàn Tử, Bàn Tử đã tìm được một cái xác khô, cái xác khô đó có độ bền, tôi đặt Hạt Tử lên trên cái xác, để anh ta ôm lấy nó. Tôi quay lưng cõng Muộn Du Bình, Bàn Tử cõng Tiểu Hoa, Tiêu Linh Quan cõng Tú Tú, tôi và bàn tử mỗi người xách một tay của cái xác làm thành giá kéo Hạt Tử, bắt đầu chạy ra ngoài, để lại sau lưng tiếng cười của Văn Bính Hồi.
Trong không khí toàn là tro tóc cháy, rất nhiều tóc bén lửa rơi xuống, đốt cháy cả yến tiệc bên dưới, xung quanh sáng rực như ban ngày. Một hàng người chạy theo đường cũ như thoát thân khỏi chiến trường.
Chẳng mấy chốc chúng tôi đã đến cửa hang, nhưng vừa nhìn tôi đã ngây người: cửa chúng tôi vào đã không còn ở đó nữa.
Chúng tôi được mời vào, bây giờ cửa đã đóng, cũng là chuyện rất bình thường.
Tôi nhìn lại sau lưng, chỉ thấy tất cả Mãng Cổ Thi cuối cùng cũng nhận thấy bất thường, dường như đang bắt đầu bao vây chúng tôi, Bàn Tử sốt ruột không ngừng hỏi tôi làm sao đây. Tôi dùng khóe mắt nhìn một vùng trắng toát, lại nhìn lên đỉnh đầu, lúc này cách an toàn duy nhất chính là leo lên trên, nhưng chúng tôi còn cõng theo người, hoàn toàn không thể làm được.
Còn có một nơi an toàn, chính là trong hang có pho tượng kia. Bất đắc dĩ, chúng tôi chỉ đành cõng người, kéo xác quay trở lại, Bàn Tử cầm một ít Kỳ Lân Kiệt, bảo tôi nếu nhận thấy tình hình không ổn, thì cho Tiểu Hoa và Hạt Tử ăn ngay.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT