Tôi thấy trong điện thoại lão có một tám ảnh chụp chung với Tiểu Hoa, biết ngay Kim Vạn Đường lần này đúng là lo xa nghĩ rộng. Trong bức ảnh này còn có hiện vật minh khí, coi bộ cùng người không cùng mệnh, lão đến chỗ tôi dụ dỗ tôi, trước giờ toàn đem theo giấy A4, photocopy, ảnh chụp điện tử, đến chỗ Tiểu Hoa, thì phải vác cả hiện vật minh khí đến.
Hơn nữa với tính cách của Tiểu Hoa, nếu cậu ấy đã nhận ủy thác của Kim Vạn Đường, còn lấy số 1, chứng tỏ Giải gia đã điều tra và công nhận chuyện này, có tác dụng thuyết phục cực lớn đối với số 23456 sau đó.
Đương nhiên tôi thấy thế thì hơi khó chịu, đây là thuật chia rẽ lôi kéo, bị người ta dùng lên người mình, ít nhiều cũng thấy thốn.
Nhưng tôi bây giờ vẫn có cốt khí, dứt khoát khoanh tay đứng nhìn, tuy nhiên tôi vẫn phải nhìn Bàn Tử, không thể tự ý quyết định.
Lúc này tôi mới phát hiện, không khí trong nhà không ổn, quay đầu lại, thì thấy Muộn Du Bình đã ra khỏi buồng trong từ lúc nào, đang ngồi vịn gối dưới đất, nhìn bộ hài cốt kia.
Thằng cha này bước đi càng ngày càng lặng lẽ rồi, tôi thầm nghĩ, thấy tóc y hơi rối, chắc là mới ngủ dậy.
“Tiểu Ca, chúng ta đừng nhìn, Kim Vạn Đường cầm cái này đến câu kéo chúng ta đấy, đây chính là thính của lão, chúng ta là cá trắm trong hồ, người nào như người nấy, ông đây không muốn làm cá trắm.”
“Bàn gia, đây là xã hội thương mại, anh tôn trọng thương nghiệp chút được không.”
Thấy hai người sắp sửa cãi nhau, tôi hắng giọng, thì Muộn Du Bình nói: “Tôi quen ông ta.”
Xung quanh thoắt cái im lặng.
Bao nhiêu lần như thế này, tôi đều sẽ cảm thấy hết sức kỳ cục, chính là cảm giác bạn anh quen biết kiếp trước của anh.
“Có phải tìm được ở Nội Mông không?” Y ngước lên nhìn Kim Vạn Đường.
Tuy trong ánh mắt của Muộn Du Bình không có một gợn sóng nào, nhưng Kim Vạn Đường thấy thế thì nhũn chân, vịn lấy bàn trà: “Phải!”
Muộn Du Bình quay đầu lại, sờ sờ vào vết nứt trên hộp sọ của hài cốt. “Cũng tốt, cầu nhân được nhân.”
“Nghĩa là sao? Tiểu Ca?” Kim Vạn Đường xáp lại gần.
Muộn Du Bình nhìn tôi, “Phải đi cứu người.”
Tôi và Bàn Tử vẫn chưa hiểu, nhưng với hiểu biết nhiều năm của tôi, đằng sau lời này của Muộn Du Bình chứa lượng thông tin vô cùng lớn, tôi toát mồ hôi lạnh. Cách âm trước sau phòng khách của chúng tôi rất kém, có lẽ y đã bị cuộc đối thoại của tôi và Kim Vạn Đường đánh thức. Y biết mục đích Kim Vạn Đường đến đây.
Vậy thì ý nghĩa câu cứu người đã rất rõ ràng.
“Hả? Tiểu Ca, anh nói rõ hơn được không?” Kim Vạn Đường càng thêm ngơ ngác.
“Ý anh là, cái mộ ở Nội Mông Cổ không xuống được?” Tôi hỏi.
“Không xuống được, cực kỳ nguy hiểm, 43 đội vào, 43 đội chết.”
“Anh từng vào đó?”
Muộn Du Bình không đáp, chỉ đi vào buồng trong. Tôi nhìn Bàn Tử, Bàn Tử nhìn lại tôi. Vẻ mặt của hai chúng tôi vô cùng hưng phấn.
Kim Vạn Đường vẫn đứng đó, hoàn toàn mù tịt, khí thế trước đó thoắt cái bay biến. Bàn Tử bảo tôi: “Tôi sửa soạn trang bị, cậu đuổi lão Kim đi.”
Nói rồi Bàn Tử đi vào phòng phụ giúp.
Tim tôi thót lên tới cổ họng, mấy năm nay, đây là lần đầu tiên Muộn Du Bình chủ động làm một việc, còn cần chúng tôi giúp đỡ. Cuối cùng đã không phải là tôi kích động, chạy đi làm việc gì đó nữa. Lần này ông đây được ở vị trí hỗ trợ rồi.
Nhưng tôi vẫn thấy hơi chưa hồi thần, vì Muộn Du Bình nói cực kỳ hung hiểm, đó là khái niệm thế nào, cực kỳ hung hiểm trong mắt chú Hai, chú Ba, tôi đều đã trải nghiệm rồi, đó đúng là cực kỳ hung hiểm, bốn chữ này không khoa trương chút nào.
Cực kỳ hung hiểm trong mắt Muộn Du Bình, có phải đối với người bình thường như chúng tôi mà nói, là cực cực cực cực cực kỳ hung hung hung hung hung hung hung hiểm hiểm hiểm hiểm hiểm hiểm? Đó là mộ gì, thật sự là thiên hạ đệ nhị lăng sao? Tôi không thể tưởng tượng.
Tôi vẫn chưa hiểu được, thì Muộn Du Bình và Bàn Tử đã bước ra, trên mình túi lớn túi nhỏ, Bàn Tử lôi Kim Vạn Đường: “Đi thôi.”
“Tôi là nhà đầu tư, lần này tôi phải tọa trấn trung ương.”
“Cút mẹ cái nhà đầu tư của ông đi, lần này xem như ông đã đẩy hết người trong nghề ở Trung Nguyên vào đường cùng rồi đấy.” Bàn Tử mắng: “Lúc nãy Tiểu Ca đã nói rồi, những người này đều sẽ chết, đây là mộ tuyệt hộ.”
Con Kim Bôi của chúng tôi đậu ở sân trong, Bàn Tử kéo tấm che nắng, bảo Kim Vạn Đường: “Lên xe rồi thì nói thật cho Bàn gia đây, kiếp trước cái chó gì.” Nói rồi chợt nhớ ra gì đó, rút mẩu giấy 44 ra từ túi áo – không biết hắn bỏ vào túi lúc nào – chấm nước miếng, dán lên kính chắn gió trước xe.
“Khuyên bọn họ quay về được không? Đường Đường, cho dù hủy bỏ hợp tác, khuyên được bao nhiêu hay bấy nhiêu.” Tôi ngồi vào ghế lái.
Kim Vạn Đường lộ vẻ mặt hết sức khó xử: “Đám người này đều là hạng liều mạng, thông tin tôi đưa đều là thông tin thật, đây chính là thiên hạ đệ nhị lăng, anh nghĩ bọn họ có sợ chết không? Tôi bảo các anh này, vào đến thảo nguyên, tất cả mọi người đều ngắt tín hiệu vệ tinh, sẽ không cho người khác có cơ hội lần theo bọn họ.”
“Gọi điện cho Tiểu Hoa.” Bàn Tử nói: “Cậu ấy hiểu lý lẽ.”
“Hoa Nhi gia đã vào thảo nguyên sớm hơn các anh nửa tháng rồi, vẫn luôn mất liên lạc.” Kim Vạn Đường nói. “Trên thảo nguyên tín hiệu vô cùng kém, một ngày chỉ liên lạc được một lần thôi.”
Tôi khởi động Kim Bôi, động cơ phát ra tiếng rên rỉ, gạt cần số, nhìn thoáng qua Muộn Du Bình, y đang ngồi ở vị trí quen thuộc đằng sau.
“Đi.” Y bảo tôi.
Tới ngay, ông chủ. Tôi thầm nghĩ.
Chú thích:
(*) Mộ tuyệt hộ: phần mộ của người không có con cháu đời sau. Dân gian nói đào phần mộ tuyệt hộ là việc làm thất đức, giống như một kiểu lời nguyền vậy. Nên mộ tuyệt hộ không thể bị trộm, đạo mộ tặc cũng kiêng trộm.
Còn mộ tuyệt hộ trong lời Bàn Tử, có vẻ còn mang một tầng nghĩa khác, là “xuống mộ này thì nhà mình tuyệt tự luôn”.