Tôi và Bàn Tử nhìn nhau, biểu cảm của Bàn Tử rất khó hình dung.
Nếu hỏi trong lòng tôi tin chuyện Kim Vạn Đường kể được mấy phân, tôi có thể nói, không tin phân nào cả, gì mà Kỳ Môn Độn Giáp tìm kiếp trước, gì mà kiếp trước là đại đạo mộ tặc, với hiểu biết của tôi về bản lĩnh khua môi múa mép của lão, phỏng chừng đây đều là chuyện mới bịa trước khi vào cửa.
Nhưng thi thể này, tôi chắc chắn là thật, đây có lẽ là thi thể của Quá Đường Phong, dù lai lịch thế nào, thân phận của thi thể đã bày ra đó rồi.
Nếu là vậy, mục đích lần này Kim Vạn Đường đến đây, thực ra tôi cũng đoán được, chắc là dụ dỗ chúng tôi rời núi, ngôi mộ cổ Quá Đường Phong từng đi qua, chắc chắn đáng để đi một chuyến. Lão làm nghề này lâu rồi không có vụ nào vang dội, tìm được thi thể này rồi, chắc chắn muốn nhờ đoàn đội đáng tin cậy nhất.
Nhưng vì sao tôi lại trao đổi ánh mắt với Bàn Tử? Đó là vì, trong giới hiện giờ chưa từng nghe nói đến đồ của thiên hạ đệ nhị lăng, gần như đồng nghĩa với thần thoại truyền thuyết, trong nghề của chúng tôi, chỉ có hạng lừa đảo bên lề cực kỳ nghiệp dư, mới nổ kiểu như vậy.
Kim Vạn Đường nhìn chúng tôi, biết ngay chúng tôi đang nghi ngờ, lập tức phân bua: “Bàn gia, nói thế này đi, chuyện thật hay giả, tôi sẽ không tranh luận với anh, tôi có thể thề với trời, tôi đến đây không phải để tìm vui, mà là đến vì chính sự. Các anh cứ xem như là thật, nếu…” Lão nhấn mạnh hơn: “Chuyện này là thật, thì các anh cùng đi một chuyến, tìm được cái đấu lớn kiếp trước tôi đổ chưa xong, có chắc cú không.”
“Cổ mộ bên dưới thảo nguyên, trên mặt đất chẳng có ký hiệu gì, giả thiết thật sự như ông nói, Quá Đường Phong đã bị thương trong mộ, mang theo thương tích chạy vào rừng cây, chết trong đó, vậy thì có lẽ là ở gần đó. Nhưng nếu không phải, ông ta vì nguyên nhân khác, rời khỏi mộ cổ rất lâu sau mới bị thương rồi chết, vậy tức là không có bất cứ manh mối nào. Không lạc quan đâu, Kim gia.”
“Tiểu Tam gia trước ba không vào, sau bốn không linh(1), đầu óc thông tới quỷ thần. Chỉ cần là chuyện Tiểu Tam gia muốn tra, không chuyện gì là không tra được, đúng không.” Kim Vạn Đường cười gian: “Đây là tâm nguyện chưa hoàn thành từ kiếp trước của tôi, tôi chắc chắn phải mơ về thảo nguyên xanh biếc, chỗ tôi có một bức thư ủy quyền, nếu hai vị tham dự, thì theo công ước quốc tế, có thể tìm đơn vị liên quan để đổi tiền mặt ngang giá với vật được phát hiện.”
Vừa nói Kim Vạn Đường vừa lấy hai tờ A4 ra từ trong túi.
Tôi cầm lên xem thử, tờ thứ nhất là một giấy phép cùng hứa hẹn giải thưởng do cơ quan liên quan cấp cho Kim Vạn Đường, hơn nữa còn không giới hạn. Muốn lấy thứ này không dễ, xem ra gần đây Kim Vạn Đường có qua lại thân thiết với cơ quan chức năng.
Tờ thứ hai là một thư khế ước, trên đó viết, Kim Vạn Đường sẽ cung cấp những manh mối chủ chốt, đội ngũ thực hiện căn cứ theo manh mối phát hiện mộ cổ, tiền thưởng nhận được chia 5-5.
Tôi làm vẻ mặt “anh da đen chấm hỏi”, nhìn nhìn Bàn Tử, Bàn Tử ghé lại đọc thử, nói với Kim Vạn Đường: “Tôi hơi tin ông rồi đấy, hễ gặp chuyện kiếm được tiền, ông tuyệt đối sẽ không đùa.”
Lúc này, tôi phát hiện thì ra vẫn còn một mẩu giấy nhỏ nữa, dán ở mặt sau tờ thứ hai, tôi bóc ra, thấy trên đó là hai chữ số: 44.
“Đây là cái gì?”
Kim Vạn Đường cười hề hề: “Đây là số thứ tự của hai vị.”
“Ý ông là sao?” Bàn Tử ngớ ra.
“Là thế này, thiên hạ đệ nhị lăng vạn phần hung hiểm, đến một thủ lĩnh như Quá Đường Phong, kiếp trước của tôi cũng phải trọng thương mới ra được. Cho nên tôi rút kinh nghiệm ngày trước, không chỉ đặt trứng gà vào giỏ của các anh, lần này tôi đi từ bắc xuống nam, ghé thăm 44 đoàn đội, các anh là điểm cuối cùng. Cho nên, thiệt thòi hai vị, số thứ tự là 44.”
Bàn Tử liền nổi nóng: “Con mẹ nhà ông khinh người quá đáng, ông làm vậy là lấy tổ sư gia Bắc phái ra làm vốn mạo hiểm, mau lên, để tổ sư gia lại rồi tranh thủ cút xéo, tổ sư gia này tuy là tên khốn kiếp, nhưng tuyệt đối không thể để trong tay phần tử đầu cơ trục lợi như ông được.”
“Hai vị không đi?”
“Cút, ai thích đi thì đi!” Bàn Tử đang định ra tay, tôi cản hắn lại, vì tôi nhận ra Kim Vạn Đường có tính toán trong bụng. Lão chắc chắn tự tin mười phần, rằng chúng tôi sẽ tham gia.
“Kim gia, khoan bàn chuyện thật giả, nếu ông đã phát được 44 số, tôi bạo gan hỏi, số 1 là ai?” Tôi hỏi.
“Không cần bạo gan, nói thẳng với anh luôn, số 1 đã xuất phát lên đường rồi. Không phải ai khác, anh có quen.”
Chú thích:
(1) Trước ba không vào, sau bốn không linh: Trước đây trong truyện có một tiếng lóng của thổ phu tử là “trước đi ba, sau đi bốn”, tức là trước khi hành động phải suy tính ba bước, sau hành động phải suy tính bốn bước. “Trước ba không vào, sau bốn không linh” có thể hiểu là trước kiểm tra ba lần, đều không vào, đến lần bốn mới vào, sau kiểm tra bốn lần, đều không hài lòng, lần thứ năm mới hài lòng.