Kim Vạn Đường kể chuyện kiếp trước ly kỳ như vậy, tôi đúng là có phần nôn nóng.
Trên đời này chuyện có thể khiến tôi thấy ly kỳ đã không còn nhiều nữa, Kim Vạn Đường cũng biết điều này, nếu lão đã dám kể thần bí đến thế, ắt phải có vốn liếng. Bấy giờ tôi còn thầm nghĩ, trong cái túi bạt này, dù là xác động vật, hay là người, thậm chí là xác yêu quái gì đó, cũng không đủ đặc sắc… Chẳng lẽ đó là vật sống, hay là một thứ đồ vật nào đó, ví dụ như một khối ngọc bích khổng lồ, hoặc là hóa thạch kỳ quái gì đó, khiến lão nghĩ mình là thạch hầu chuyển thế.
Kim Vạn Đường mở túi bạt ra, không khỏi khiến tôi thấy hơi thất vọng, đó rõ ràng là một bộ xương người, vóc dáng gầy nhỏ, đã phân hủy hoàn toàn, cho nên Kim Vạn Đường mới có thể xách trên tay suốt. Bàn Tử càng thất vọng hơn, thời gian qua hắn đã rảnh mốc ra rồi, chế nhạo lão: “Kiếp trước ông cũng là người, đáng vui đáng mừng đấy, tôi còn tưởng kiếp trước ông là con lừa tu hành, tích đức tốt, kiếp này mới tài tuấn như vậy, chỉ là mặt hơi dài, tướng như con lừa vậy.”
Kim Vạn Đường không tiếp lời, chỉ nhìn tôi: “Tiểu Tam gia, cậu nhìn kỹ xem, đây không phải một người bình thường, nếu chỉ phát hiện một cái xác vô danh, tôi tuyệt đối sẽ chẳng đưa đến làm phiền cậu.”
Tôi nghe lão kể đầy cảm xúc như vậy, chắc chắn không đơn giản chỉ là một bộ xương trắng, hơn nữa bộ xương người mà lão đem đến – nhìn màu sắc thì niên đại cũng không xa, không tính là xác cổ –vận chuyển từ Nội Mông đến Hàng Châu, không thể chỉ lên xe xuống xe là được, phải thông qua vô số khâu, chi phí khá cao. Kim Vạn Đường bủn xỉn như vậy, sẽ không đùa một cách hào phóng đến thế. Vì vậy tôi ngồi xuống, tỉ mỉ quan sát.
Bộ xương người này đại khái cao một mét rưỡi, là đàn ông, da thịt rữa rất nhanh, trong đất đai vùng Nội Mông Cổ có nhiều sâu bọ, chưa kịp thối rữa đã bị sâu bọ ăn sạch da thịt rồi. Theo lý mà nói, xương cốt sẽ rời rạc. Mọi thi thể sau khi phân hủy hoàn toàn vẫn có thể dính với nhau, chủ yếu là nhờ có dịch thối rữa của da thịt kết dính, về sau khô lại dán lên xương, hình thành một thứ giống như mạc cơ. Nếu bị thối rữa triệt để, chắc chắn xương sẽ rời rạc. Nhưng bộ xương trắng này có rất nhiều chỗ vẫn dính với nhau, có vẻ kỳ lạ. Tuy nhiên nhìn kỹ thì sẽ phát hiện ngay, tại các khớp đều có lỗ nhỏ trên xương, bên trong có dây đồng xuyên qua. Dây đồng to cỡ đầu bút bi, hiện tại đã gỉ sét lắm rồi, nhưng có vẻ chất lượng rất tốt, vẫn hết sức dẻo dai.
Tôi biết loại thủ thuật này, dây đồng dùng để cố định các khớp, nhưng thi thể này, gần như mọi khớp lớn đều có dây đồng như vậy.
Kim Vạn Đường hỏi: “Tiểu Tam gia nhìn ra chưa?”
Trong trí nhớ của tôi, chỉ có một loại người sẽ làm như vậy, để trộm mộ, loại người này cần tháo hết khớp của của mình trong thời gian dài, bò trong đường mộ chật hẹp ở trạng thái trật khớp, cho nên về già, khớp xương sẽ bị vôi hóa hết, gần như tất cả khớp xương đều cần làm thủ thuật này.
Nhưng những phẫu thuật sau thời Tân Trung Quốc(1) thành lập đều sử dụng dây thép, thi thể này lại dùng dây đồng, hơn nữa đinh cố định dây đồng còn là đầu hoa sen, trên đó khắc chữ phồn thể vô cùng nhỏ: Đằng vương nối xương, không phải tôn hạ tiên, trừ tà khắc mị, hết sức chú ý. Đây là phẫu thuật dân gian, không phải phẫu thuật được làm ở bệnh viện chính quy, hơn nữa thủ pháp là y thuật của Đạo gia, đinh nối xương này được Đạo gia dùng để trừ tà. Tôi từng đọc ghi chép hết sức chi tiết trong bút ký của ông nội, trước đây ông từng đến một Đạo quán, Đạo quán ấy chuyên trị các bệnh về xương, loại phẫu thuật này nhìn như rất lớn, thực ra đạo sĩ ở đó dùng một cây cọc sắt bằng ngón tay đâm vào, sau đó cắm ống sắt, là có thể bắt đầu phẫu thuật.
Bàn Tử cũng biết, lúc rảnh rỗi chúng tôi từng thảo luận, tôi và Bàn Tử ngước lên nhìn Kim Vạn Đường.
“Đây là một thủ lĩnh, phẫu thuật này có lẽ được thực hiện trước thời Tân Trung Quốc thành lập, khi ấy khớp xương của người này có lẽ đã phế cả rồi, lúc làm phẫu thuật chắc khoảng năm mươi tuổi, lúc chết vừa qua sáu mươi, có thể là chết lúc mới kiến quốc. Bởi vì vết thương trên xương đã lành được rất lâu, đâu đó khoảng 10 năm.” Tôi hỏi, “Đây là một tuyệt đỉnh cao thủ. Sao lại chết nơi đồng không mông quạnh ở Nội Mông Cổ chứ?”
“Xem thêm đi, đây đều chỉ là thứ yếu thôi.” Kim Vạn Đường nói.
Tôi nhíu mày, thầm nghĩ ông cũng dư hơi quá, Kim Vạn Đường đã nôn nóng chỉ ra luôn cho tôi chỗ cần chú ý, đó là phần cột sống ngực của thi thể. Tôi vừa nhìn đã kêu lên, đúng là kỳ quái, xương sườn của thằng cha này thiếu một nửa so với người bình thường, Bàn Tử liền lục tìm xem có phải rơi trong túi không. Nhưng tôi thấy không thể, nhìn mối xương thì biết, ông anh này trời sinh đã có xương sườn dị dạng.
Tôi ngẫm nghĩ, đột nhiên tay chân tê rần, tóm lấy Bàn Tử, tôi đã hiểu vì sao Kim Vạn Đường lại hưng phấn đến thế, thậm chí tôi còn biết được bộ xương này là ai.
Đại đạo mộ tặc trời sinh xương sườn dị dạng, thành danh thời kỳ Dân Quốc, trong bút ký của ông nội chỉ ghi lại một người, người này cũng không phải bí mật, gần như năm đó người trong nghề đều biết, ngoại hiệu của người này là “Quá Đường Phong”, không biết tên thật là gì, nhưng ai nấy đều biết ông ta là thủ lĩnh trộm mộ lớn nhất dưới trướng Đảng Ngọc Côn trong Tam Đại Ác Đạo ở Thiểm Tây. Đảng Ngọc Côn là quân phiệt địa phương Thiểm Tây năm đó, thời trẻ là đao khách có tiếng, sau khi phất lên thì nuôi rất nhiều đạo mộ tặc dưới trướng, đều là hạng liều mạng. Quá Đường Phong này chính là một trong số những kẻ lợi hại nhất, không nói đến thù hận quốc gia, chỉ riêng đào mồ đổ đấu, thằng cha này đã trộm hết tất cả mộ cổ Tần Hán trong khu vực Phượng Tường thuộc quyền của Đảng Ngọc Côn. Khi Đảng Ngọc Côn binh bại, bị tịch thu hàng trăm thùng đồ cổ, tất cả đều là đồ thanh đồng và xe ngựa thời Tần Hán. Để chuẩn bị chiến tranh, Đảng Ngọc Côn đã bán gần như toàn bộ đồ cổ để đổi súng ống, chỉ còn hơn trăm thùng, có thể thấy khi ấy bọn họ đã trộm nhiều thế nào.
Vì sao Quá Đường Phong lại lợi hại như vậy, nghe nói là vì không có xương sườn, từ nhỏ xương sườn của ông ta đã ngắn nhỏ hơn người khác, còn thiếu mất một nửa, cho nên nếu không có giá trúc hỗ trợ, cơ thể ông ta không thể đứng vững trên mặt đất được. Nhưng trong đường mộ, đặc biệt là hệ thống thoát nước, cơ thể này lại hết sức hữu dụng. Nghe đồn, những không gian chỉ có mèo mướp mới chui lọt, ông ta cũng đi qua được.
Bàn Tử gãi gãi đầu, quỳ xuống khấu đầu, nói: “Đây là đại tổ sư gia của Bắc phái, tuy hành vi xấu xa, nhưng vẫn nên bái lạy.” Khấu xong, Bàn Tử đi đóng cửa, bảo Kim Vạn Đường ngồi xuống, thi lễ với lão.
Đã khi nào Kim Vạn Đường được Bàn Tử khoản đãi thế này đâu, liền nhảy dựng lên, “Đừng, Bàn gia, anh lại đùa tôi rồi, không được không được, hôm nay tôi không muốn bị đùa. Chúng ta mau nói chuyện chính thì hơn.”
“Bộ xương này đến được Ngô Sơn Cư của chúng tôi, chính là một cuộc tiếp xúc lớn giữa Bắc phái và Nam phái, đây là thịnh thế trăm năm, tôi phải cảm ơn ông.” Bàn Tử nói, ôm bộ xương ra sân sau. Kim Vạn Đường hỏi: “Bàn gia, anh muốn làm gì?”
“Đây là tổ sư gia Bắc phái, tôi phải gói lại.”
“Đây là kiếp trước của tôi, anh gói lại làm gì?”
“Trên đó sẽ viết là kiếp trước của ông.”
“Đệt mợ, Bàn gia, anh đang đánh rắm đấy à, sao cướp cả kiếp trước của người ta.”
“Đây gọi là lấy của người giàu chia cho người nghèo.”
“Tôi giàu chỗ nào, tôi chỉ có một cái kiếp trước đó thôi…” Kim Vạn Đường lao cả người tới, giành lại thi thể. Tôi cản Bàn Tử, bảo hắn đừng quậy nữa, lần này xem ra lão Kim không phải đến lừa bịp, mặt lão rúm ró, coi bộ trong lòng vô cùng xúc động, không nên đùa nhây. Tôi bèn hỏi: “Dù đây là Quá Đường Phong, thì cũng là một chuyện lớn về mặt phong tục, ông đến tìm chúng tôi làm gì, chúng tôi cũng đâu biết nghiệm thi, không thể kiểm định giúp ông được.”
Kim Vạn Đường nói: “Ở chỗ đó tôi không chỉ tìm được thi thể này, tôi còn tìm được sáu bảy vật, đều được thi thể ôm trong lòng, sáu bảy thứ đó đều là minh khí.”
“Ồ,” Bàn Tử kêu lên, “Một đạo mộ tặc lẫy lừng, trên người có vài món minh khí cũng rất bình thường.”
“Minh khí trên người ông ta đều rất lớn, không phải mấy thứ ấn vàng, nhẫn ban chỉ(2) có thể mang theo bên người đâu, vừa nhìn đã biết là lấy từ trong đấu ra.” Kim Vạn Đường móc một chiếc ipad đưa cho tôi, trên đó đã mở sẵn hình ảnh, tôi thấy những thứ lão nói thì sững sờ.
Bức ảnh thứ nhất, là một thứ vô cùng đặc biệt, đầu tiên là rất lớn, thật sự vô cùng lớn, đến nỗi không thể bỏ vào hành lý tùy thân. Kim Vạn Đường nói không sai, thứ này chắc chắn vừa đào ra từ một cái đấu nào đó. Nhưng điều khiến người ta kinh ngạc là, bên trên thứ này khắc giá tiền, vừa nhìn đã biết là một món hàng hoàng gia thời Nguyên.
Tôi nhíu mày, nhìn Kim Vạn Đường, dùng ánh mắt hỏi lão chuyện thế nào, Kim Vạn Đường đáp: “Cậu biết mấy món minh khí này đến từ mộ cổ nào không? Cậu có biết, kiếp trước của tôi trộm xong ngôi mộ cổ nào thì chết trong rừng cây nhỏ kia không?”
“Mộ nào?”
“Cậu nhìn kỹ mấy chữ Mông Cổ này đi, cậu không nhận ra thật sao?”
Tôi nhìn kỹ, chữ Mông Cổ tôi biết không nhiều, nhưng nhưng định thần lại nhìn, thì đã hiểu đây là lạc khoản của ai, bất giác nhìn Kim Vạn Đường: “Đùa đấy hả?”
“Thật trăm phần trăm, đây là vật bồi táng trong lăng mộ không thể nhắc tên đó, Tiểu Tam gia, tôi tin rằng trước khi chết, Quá Đường Phong này, kiếp trước của tôi, đã tìm được thiên hạ đệ nhị lăng.”
Chú thích
(1) Tân Trung Quốc: ngày nay là cách gọi nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa của Đảng Cộng sản Trung Quốc, Tân Trung Quốc thành lập tháng 9 năm 1949.
(2) Nhẫn ban chỉ: Nhẫn đeo ngón cái, thường bằng ngọc