Tôi còn chưa định thần, Muộn Du Bình đã không chút do dự kéo ngựa. Tôi còn tưởng y định xông ra khỏi rừng cây, kết quả y bắt đầu đuổi theo lũ ngựa kia.

Đuổi theo bầy ngựa chạy lồng trong rừng cây cực kỳ kích thích, đầu tiên ngựa của chúng tôi thoăn thoắt tránh khỏi những cành cây khô, chúng tôi chạy trong khu rừng, gần như lướt qua các loại cành cây, cành khô.

Phạm vi chiếu sáng của pháo lạnh có hạn, nhưng lại không thể thiếu, cho nên tôi giao pháo lạnh cho Muộn Du Bình, mình thì bật đèn pin, chiếu về phía trước.

Có thể nhìn thấy ngựa hoang ở nơi rất xa, nhưng tốc độ của chúng vô cùng nhanh. Ngựa của chúng tôi dù sao cũng đang chở hai người, chẳng mấy chốc đã không không nhìn thấy đít ngựa nữa.

Muộn Du Bình bất đắc dĩ dừng lại, chúng tôi chỉ nghe thấy tiếng vó ngựa nhanh chóng biến mất. Xung quanh trở lại yên tĩnh vô cùng. Tôi định dùng khóe mắt quan sát xung quanh, nhưng Muộn Du Bình không cho tôi cơ hội. Y kéo ngựa quay đầu, xông ra ngoài rừng cây.

Chúng tôi nhanh chóng thoát ra ngoài, đạn chiếu sáng đã rơi xuống đồng cỏ, hoàn toàn lụi tắt, trong không khí ý tràn ngập mùi cháy khét. Muộn Du Bình thúc ngựa rời xa rừng cây nhỏ hơn 100 mét, mới kéo đầu ngựa. Lúc này lại không thấy rừng cây đâu nữa, cũng không thấy lều trại của chúng tôi, pháo lạnh của tôi chiếu ra xung quanh, tôi gọi lớn: “Bàn Tử!”

Chúng tôi liền nghe thấy đằng xa có người vỗ tay, Muộn Du Bình kéo ngựa chạy sang, rất nhanh, chúng tôi đã trông thấy Bàn Tử thử ngồi trong bụi cỏ.

Tôi và Muộn Du Bình xuống ngựa, tôi lập tức hỏi Muộn Du Bình chuyện là thế nào. Muộn Du Bình phẩy tay bảo tôi khoan hỏi, nói: “Lộn ngược áo lại mặc.”

Tôi biết cách làm này. Trong Lạt Ma giáo và Tát Mãn giáo, nếu đối phó với Iệ quỷ trên đất bằng, thì phải lộn ngược áo lại mặc. Vậy thì chúng sẽ không biết đâu là mặt trước của bạn. Nhưng trong truyền thuyết của Lạt Ma giáo, đây là cách cách Giáo Lạt Ma bắt quỷ.

Muộn Du Bình biết thứ này cũng không lạ, nhưng lẽ nào y muốn bắt quỷ? Trong lòng thấp thỏm, nhưng vẫn là có kế hoạch, ba chúng tôi nhanh chóng cởi áo ra, lộn ngược áo lại, ngập ngừng mặc vào. Muộn Du Bình bảo: “Đi.”

Thì ra là định chạy, tôi liền thở phào. Y kéo Bàn Tử, Bàn Tử sắc mặt trắng bệch, phẩy tay định nói nhưng nói không thành lời, có vẻ chạy hụt hơi rồi. Kế đó Muộn Du Bình lại bắn đạn chiếu sáng, chúng tôi chạy về chỗ lều trại, mọi thứ thứ đều bị giẫm nát bét, lửa trại cũng hết sức tù mù. Chúng tôi thu dọn đồ đạc còn lại dưới ánh sáng của đạn chiếu sáng.

“Không tiện nói kỹ thì gợi ý đơn giản đi.” Tôi vừa thu dọn vừa hỏi y. Y nhìn xung quanh, chỉ chỉ vào một hướng: “Nếu thấy được, thì nhìn vào vị trí đó.”

Tôi dùng khóe mắt để nhìn, lập tức trông thấy một bóng người đứng ở đó, đang lạnh lùng nhìn chúng tôi. Nhưng thứ này cách chúng tôi vô cùng xa.

“Rốt cuộc chúng là cái gì?”

“Không biết nữa, nhưng chúng đang lùa ngựa.” Muộn Du Bình nói với chúng tôi, đám ngựa này ở quanh đây, từ từ bị lùa tập trung thành một bầy lớn, xông tới chỗ này. Y chỉ chỉ về một hướng: “Lùa về hướng đó.”

Tôi rùng mình, nhìn rừng cây nhỏ kia, lúc này này chúng tôi lại cảm thấy mặt đất rung chuyển. Ba người ngoái đầu nhìn vào bóng tối bên cạnh.

Đến nữa rồi.

“Đi thôi!” Bàn Tử la to, cả ba chúng tôi cùng thót lên ngựa rồi bật đèn bão. Lúc này này tôi lại nhìn thấy chiếc điện thoại vệ tinh của chúng tôi.

Giọng nói kỳ quái trong điện thoại vệ tinh trên thảo nguyên rốt cuộc là thế nào, tôi đã không quan tâm nữa. Vào lúc này, tôi cũng chẳng muốn cầm chiếc điện thoại vệ tinh của chúng tôi đi. Nhưng nghĩ lại, tôi vẫn cúi xuống nhặt điện thoại lên. Sau đó ra hiệu hai người kia, chạy hết tốc lực.

Chẳng mấy chốc lại có một tốp ngựa hoang xông đến vị trí chúng tôi vừa đứng, lần này số lượng đông hơn. Chúng tôi đến một gò đất cao, lần nữa bắn đạn chiếu sáng, thì thấy cảnh tượng bầy ngựa phi qua.

Chắc chắn không đến mười ngàn con, nhưng đã không đếm đầu nổi nữa.

Cảnh tượng này quá không chân thật, trên thảo nguyên có nhiều ngựa đến thế sao?

Tôi dùng khóe mắt nhìn bầy ngựa hoang, thì thấy trong bầy ngựa, trên rất nhiều lưng ngựa, đều có bóng người. Chúng quả thực giống như đang xua bầy ngựa này, lùa về phía rừng cây nhỏ.

Bầy ngựa chạy qua rất nhanh, xung quanh trở lại một khoảng tĩnh mịch.

Tiếng vó ngựa cũng biến mất rất nhanh, tôi có thể chắc chắn như vậy không bình thường.

Bởi vì áo của chúng tôi đều lộn ngược, cho nên nhìn bề ngoài chúng tôi đều như đang cưỡi ngựa ngược, hết sức buồn cười. Bàn Tử bảo: “Chúng ta đang cosplay Trương Quả Lão(1) sao, ba người có phải hơi đông không?” Tôi lấy cục pin của điện thoại vệ tinh ra, cất riêng, điện thoại vệ tinh không vang lên nữa, bốn phía càng thêm yên ắng.

“Các anh nghĩ đám ngựa này còn sống không? Hay là hồn ma của ngựa?” Tôi hỏi Bàn Tử và Muộn Du Bình. Hai người họ nhìn tôi, tôi bảo họ: “Tôi tuyệt đối không tin Mông Cổ lại có nhiều ngựa hoang đến vậy.”

Ngựa hoang Mông Cổ trong ký ức của tôi có ấn tượng vô cùng mơ hồ, tôi nhớ có lẽ là động vật bên bờ tuyệt chủng. Năm xưa đương nhiên trên thảo nguyên sẽ có hàng vạn con ngựa hoang, nhưng chắc đã là chuyện của mấy ngàn năm trước rồi.

Dùng vạn ngựa để đạp bằng mộ của quý tộc thời Nguyên, truyền thuyết nói là dùng ngựa hoang bao vây xung quanh, lùa tới lùa lui liên tục, sau đó đuổi tản ra trên thảo nguyên. Một màn vừa rồi, lẽ nào không giống cảnh tượng khi ấy sao?

Ba người đều trầm mặc. Nói thật, chuyện xảy ra đêm nay, không thể tùy tiện đưa ra kết luận nào.

Nhưng nói sao đi nữa, nơi này này cũng là tuyến đường ngựa chạy lồng, cực kỳ không an toàn. Muộn Du Bình đề nghị rời đi. Ba người mở GPS nhận biết điều chỉnh phương hướng, tất cả ngựa phi nước kiệu vào bóng tối.

Đi được mấy bước, tôi ngoái đầu lại dùng khóe mắt quan sát màn đêm, trong Thất Tinh Lỗ Vương cung, Phan Tử bảo tôi đừng quay đầu, tôi không kiềm được, lúc quay đầu lại cũng trông thấy thứ đó qua khóe mắt. Bây giờ cũng là động tác như thế, không biết khóe mắt người rốt cuộc có gì đặc biệt. Tôi không nhìn thấy bóng người nào. Bóng tối bên đó cũng trở nên hết sức bình thường.

Tôi đột nhiên có một suy nghĩ kì lạ, chuyện vừa xảy ra có khi nào là những “người” đó muốn khiến chúng tôi tránh xa tuyến đường ngựa, bọn chúng đang cảnh báo chúng tôi chăng?

Nói thật, trước đây vào đấu, gặp phải tình huống như vậy, chúng tôi đã thương tích đầy mình rồi. Nhưng lúc này tuy chúng tôi bị kinh hoảng, lại không bị thương chút nào.

Tôi không nghĩ tiếp nữa, bởi vì thiện ý lúc này là vô cùng nguy hiểm.

Cứ cắm đầu đi như thế một mạch đến khi trời sáng, chúng tôi mới dừng lại.

Nắng mai chiếu rọi thảo nguyên một lúc thì sương sớm tan hết, chúng tôi xuống ngựa, ngựa cũng đã mệt đến mức bước đi liêu xiêu, cả Mặt Bẹt cũng phục xuống đất bắt đầu ngáy o o. Chúng tôi quan sát xung quanh, đã không còn trông thấy khu rừng đêm qua, cũng không thấy ngựa hoang, mọi thứ đều rực rỡ tươi đẹp giống như lúc vừa vào thảo nguyên.

Lừa đảo, tôi thầm nghĩ, nơi này buổi tối thì quậy như điên, tình huống đêm qua rõ ràng là quỷ dựng tường.

Tôi ngồi xuống trên đồng cỏ, cảm thấy cơn buồn ngủ buồn ùn ùn kéo tới. Trước đây chưa khi nào tôi buồn ngủ đến thế, đêm qua có một khoảng thời gian, tôi cảm thấy khi có khi nào mình đã già đến mức không gượng nổi nữa rồi không. Bây giờ tôi cảm thấy không ổn, đồng cỏ này đang hút lấy sức lực của tôi.

Nhưng vài giờ sau, khi chúng tôi lần nữa liên lạc qua điện thoại vệ tinh với Thẩm Thiên Giác, mới biết rốt cuộc đêm qua đã xảy ra chuyện gì.

Đó là biến cố tôi không tài nào tưởng tượng được.

Chú thích:

(1) Trương Quả Lão: Một trong bát tiên của Đạo giáo, chuyên cưỡi lừa ngược.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play