Chúng tôi mất hết quá nửa số nước uống trong sự cố ngựa chạy đêm qua, buổi sáng Bàn Tử sử dụng màng bọc thực phẩm thu gom sương sớm, dùng bếp gas mini pha trà.
Tôi uống trà xong thì thấy thoải mái hơn chút, nhưng nhìn đồng cỏ xung quanh, lòng tôi sinh ra một nỗi lo âu vô cùng hiếm thấy. Tôi cảm thấy thể lực của mình đang bị những cây cỏ này hút ra khỏi cơ thể. Đây là một cảm giác lạ lùng, như thể mọi lá cỏ chạm vào người bạn đều là một cái ống rút máu, máu của bạn không ngừng bị hút ra đủ mọi hướng.
Nỗi lo âu này bắt đầu dịu đi khi tôi dùng vải lều trải lên cỏ. Chúng tôi ngồi lên tấm bạt, không thể không thảo luận kỹ về chuyện xảy ra đêm qua.
Bàn Tử nói với tôi: “Đầu tiên chúng ta ngẫm lại xem, có phải do chúng ta dựng trại muộn quá không, khu rừng nhỏ vốn đã ở đó rồi, chẳng qua lúc chúng ta đến, trời đã tối hẳn, nên không nhìn thấy thôi.”
Tôi bật lại: “Có phải anh lớn tuổi rồi nên cũng thiếu tự tin vào bản thân không, khu rừng nhỏ đó tuy gọi là khu rừng ‘nhỏ’, nhưng con mẹ nó dài đến mấy cây số đấy, trên thảo nguyên không có vật che chắn nào, lúc mặt trời chưa lặn anh vẫn đang trên đường, đáng lẽ có thể nhìn thấy từ xa rồi chứ. Cho nên trí nhớ của tôi vô cùng rõ ràng, khu rừng đêm qua chắc chắn là đột nhiên xuất hiện.”
Bàn Tử chậc một tiếng: “Con mẹ nó, thế thì chắc chắn là ma phá rồi. Đêm qua chúng ta đã gặp phải vụ quỷ dựng tường lớn nhất trong lịch sử, không đúng, quy mô thế này, nên gọi là quỷ dựng trường thành.”
Tôi cũng chả hiểu hắn đang nói đùa chuyện gì, hắn lại nói tiếp: “Trong khóa huấn luyện trước khi đến đây, tôi đã hỏi mấy ông già người Mông Cổ, bọn họ họ truyền tai rằng, trên thảo nguyên bị ma phá là hết sức bình thường. Hơn nữa truyền thuyết Mông Cổ còn kể rõ rằng, ma quỷ ở đây thích đi lại trong những khe rãnh, chính là những cái khe giữa dốc núi này với dốc núi kia trên thảo nguyên, đêm qua chúng ta đã cắm trại ở một nơi như thế. Thiên Chân đúng là lười, đêm qua bảo cậu lên dốc thêm mấy bước mà không chịu nghe.”
Mấy truyền thuyết ma quỷ đi trong hẻm núi, khắp nơi ở Mông Cổ đều có. Đó là vì rất nhiều mộ táng của người Mông Cổ đều ở trong hẻm núi.
Để tránh việc nghỉ ngơi trên mộ của tổ tiên, người Mông Cổ sẽ có truyền thuyết về hồn ma đi đêm trong hẻm núi, bình thường bọn họ cũng đúng là tương đối kiêng kỵ những địa hình khe rãnh.
Hôm qua quả thực tôi không nghĩ đến hướng đó, bởi vì gió trên thảo nguyên quá mạnh, tôi muốn đến vùng trũng để tránh gió. Tôi bảo Bàn Tử: “Đừng lăn tăn chuyện đúng sai nữa, quan trọng là kết quả. Nếu điều anh nói là đúng, thì bên dưới địa hình hẻm núi trên đồng cỏ đêm qua, phải chôn không ít mộ cổ mới đúng. Chúng ta cắm trại trên đó, quấy rầy tiền bối, là chúng ta sai. Nhưng thứ xuất hiện vấn đề đầu tiên là điện thoại vệ tinh, lẽ nào tiền bối ở đó chăm chỉ học đại học dưới Âm phủ, không chỉ hoàn thành khóa học chăn nuôi gia súc, còn kiêm tu ngành thiết bị truyền thông vệ tinh.”
“Tôi cảm thấy cậu đang có thành kiến.” Bàn Tử cãi: “Ai bảo người chết thời cổ đại thì không thể để phá bằng kỹ thuật hiện đại? Nói như cậu thì ma Hà Nam vẫn phải nói giọng Hà Nam, thế thì làm sao mà dọa người(1)?” Nói rồi Bàn Tử dùng giọng Hà Nam mô phỏng lại cuộc gọi vệ tinh hôm qua, nói mấy câu: “Nơi ni tối quạ hò.” Còn dùng giọng Hà Nam mô phỏng lại tiếng tĩnh điện: “Xì xì mả cha nó~”
Tôi cũng bị chọc cho bật cười, Bàn Tử định rót trà cho Muộn Du Bình bên cạnh, hỏi y nghĩ thế nào. Chúng tôi mới phát hiện hình như y đang suy nghĩ gì đó, đột nhiên y đứng dậy đi sửa soạn cho ngựa, giảm bớt gánh nặng của chúng, rút xẻng gấp ra giắt sau lưng.
Tôi nhìn y khó hiểu, y sắp xếp xong một chiếc ba lô thì vứt cho Bàn Tử: “Ngô Tà nghỉ ngơi, hai chúng ta quay lại một chuyến.”
Sao vậy? Tôi thầm nghĩ. Muốn Du Bình đã thót lên ngựa, chạy như bay ngược về hướng chúng tôi đến. Tôi nhìn Bàn Tử, Bàn Tử lập tức lên ngựa: “Cậu ở lại đây đừng đi lung tung, phải ngủ một lúc. Tiểu Ca nghe cậu nói dưới hẻm núi toàn là mộ cổ, nổi hứng quay lại mò vàng, để tôi đi giúp.”
Tôi ngẫm nghĩ, bố nó chứ, tôi tuyệt đối không đợi. Vì thế đánh dấu tọa độ GPS chỗ này, dặn Mặt Bẹt trông ngựa, rồi cũng lên ngựa đuổi theo.
Buổi tối ngựa của chúng tôi vác nặng còn phi nước kiệu, thực ra mới đi được ba bốn giờ đồng hồ thì trời đã sáng. Bây giờ thúc ngựa chạy nhanh, hàng hóa trên ngựa đã dỡ xuống hết, cho nên ba người đi chừng một tiếng đã về đến hẻm núi thảo nguyên cắm trại đêm qua. Không ngờ rừng cây vẫn ở đó, lẽ nào đêm qua chúng tôi hoa mắt thật. Ba người xuống ngựa rút xẻng gấp ra, bắt đầu đào đất.
Ba chiếc xẻng lên xuống thoăn thoắt, chưa đến nửa giờ, chúng tôi đã đào ra được ba cái hố. Thứ bên dưới khiến chúng tôi trợn mắt há mồm.
Bên dưới hẻm núi chúng tôi cắm trại đêm qua ra chưa đến hai ba mét, toàn là xương ngựa. Chúng tôi đào chỗ khác, đâu đâu cũng có.
“Bọn họ giết hết ngựa à?” Tôi túa đầy mồ hôi: “Đây là bầy ngựa đạp lăng?”
Cho nên không phải ngựa hoang, tất cả đều là bầy ngựa chăn thả. Nơi này có thể chôn bao nhiêu, mấy vạn con? Đây là một bãi tha ma ngựa.
Mộ táng quý tộc phải dùng ngựa đạp bằng, sau đó đuổi bầy ngựa đến đây, giết hết để bồi táng, chôn vào trong hẻm núi. Binh sĩ lùa ngựa đợi đến năm tiếp theo nơi này cỏ mọc xanh rồi, sẽ lẳng lặng tự sát.
“Đây là một phát hiện lớn của thế kỷ. Xem ra thiên hạ đệ nhị lăng quả thực ở vùng này.” Bàn Tử nói.
Cho nên tối hôm qua, chúng tôi đã gặp hồn ma của hàng vạn con ngựa sao.
Muộn Du Bình bên cạnh lấy điện thoại vệ tinh ra, lắp pin vào mở lên.
Ban ngày điện thoại vệ tinh vô cùng im lặng, y cầm điện thoại bắt đầu đi lại trong hẻm núi. Chúng tôi không hiểu làm thế là sao, chỉ biết đi theo. Đi được mười phút, Bàn Tử vừa định hỏi, thì đột nhiên điện thoại vệ tinh phát ra một tiếng ồn trắng cực kỳ khẽ.
Muộn Du Bình dừng lại, chúng tôi phát hiện mình đã về đến gần chỗ lửa trại đêm qua, những thứ không kịp cầm đi vẫn còn ở bên cạnh. Đây chính là khu vực bắt đầu bị ma phá.
Muộn Du Bình chậm rãi di chuyển điện thoại vệ tinh, tiếng rè càng lúc càng vang, y tiến tới từng bước ngắn tìm kiếm âm thanh, hai chúng tôi cũng không dám thở mạnh.
Cuối cùng y dường như đã xác định được một chỗ, bắt đầu đào bới, chúng tôi tiến lên giúp đỡ. Đào mấy xẻng, chúng tôi đã đào ra được xương ngựa, mà lần này chúng tôi còn nhìn thấy một thi thể bên dưới xương ngựa.
Đây là một thi thể người hiện đại, chúng tôi kéo thi thể ra khỏi xương ngựa, phát hiện thi thể gần như đã bị vó ngựa giẫm nát rồi. Là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, tay cậu ta hoàn toàn biến dạng, bị giẫm gần như thụt vào ngực, tròng mắt bị đạp lún sâu vào trong hốc mắt. Bàn Tử cạy tay cậu ta ra, thì phát hiện trong tay cậu ta có một chiếc điện thoại vệ tinh kiểu dáng giống hệt chúng tôi.
Là một trong những đội ngũ của Kim Vạn Đường, không biết là đội nào. Tôi và Bàn Tử nhìn nhau, đều không rét mà run.
“Thiên Chân, hôm qua tôi đã muốn hỏi cậu. Trước đây ma phá, đều là gây áp lực tâm lý cho chúng ta. Chỉ cần chúng ta đột phá ảo giác thì sẽ không sao. Lần này sao lại giống như có thể giẫm chết người thật thế? Tối qua lều trại của chúng ta cũng bị giẫm hết rồi.”
Tôi lắc đầu, đây là bị ngựa ma giẫm chết thật sao? Còn có nguyên nhân gì khác không?
“Nếu nói là có người muốn nhắc nhở chúng ta rời khỏi đây, có lẽ là cậu ấy. Giọng nói phát ra trong điện thoại vệ tinh có lẽ là giọng cậu ta.” Bàn Tử nói với tôi: “Bảo sao lại thấy tối, tròng mắt bị đạp lún vào đầu rồi còn gì.”
Tôi nhìn thi thể, thảm không nỡ nhìn. Nếu đêm qua chúng tôi đi ngủ, có lẽ bây giờ cũng có kết cục thế này.
Vì thế cậu ta mới cảnh báo chúng tôi sao? Tôi chắp tay, tỏ lòng biết ơn. Không biết tình hình thực sự ra sao, nhưng cảm ơn người anh em nhé. Tôi sẽ đưa cậu về.
“Ở đây có kền kền, thi thể này đã bắt đầu phân hủy nhanh chóng. Chúng ta không thể mang theo bên mình, phải xử lý cái đã.” Bàn Tử bảo tôi. Tôi gật đầu, nhìn một lượt khu rừng nhỏ, chúng tôi phải qua đó chặt ít cây tới, hỏa thiêu thi thể.
Tôi nhìn Muộn Du Bình, muốn xem y định thế nào, thì thấy Muộn Du Bình vẫn còn ở nơi vừa rồi phát hiện thi thể, tiếp tục đào xới.
Tôi qua đó, thì thấy y lại đào ra một thi thể nữa, nhưng đây là một cái xác cổ, tựa như người, lại chẳng giống người. Tôi nhớ đến thứ nhìn thấy từ khóe mắt đêm qua, bèn ngồi xuống kiểm tra kỹ.
Chú thích
(1) Giọng Hà Nam tương đối nặng khẩu âm, không hẳn là khó nghe nhưng mà nhiều người nghe không hiểu => ma dọa mà người ta nghe không hiểu thì ai mà sợ :)))))