Tôi quay sang nhìn thẳng về phía thứ đang đứng kia, thì không nhìn thấy gì cả.
Tôi lập tức lùi lại một bước, giây phút ấy, tôi cảm nhận được có thứ chạm vào tóc mình.
Tuy cái bóng nơi khóe mắt vô cùng mơ hồ, nhưng tôi vẫn có thể vô cùng khẳng định đã nhìn thấy nó, bên tai nó có thứ trông như hai vây cá. Một suy nghĩ xẹt qua trong đầu tôi, thầm nghĩ lẽ nào những thi thể mọc vây tối hôm trước động đậy được, là nhờ thứ này tác quái sao?
Có lẽ cái giống này đứng hết sau lưng những thi thể đó, nhưng người bình thường không nhìn thấy, mà chẳng lẽ vì tôi già cả hoa mắt, nên tình cờ trông thấy được? Có phải người bình thường dùng khóe mắt cũng sẽ trông thấy những cái vây này không?
Đầu óc rối vô cùng, tôi nhìn đồng cỏ vẫn trốn trơ, lần nữa đảo mắt, dùng khóe mắt để nhìn.
Thứ kia vẫn ở đó, hơn nữa đang từ từ đi vòng qua quầng sáng lửa trại, như thể đang tìm nơi ánh sáng yếu nhất. Thứ này không sợ đèn pin, nhưng hình như không dám đến gần lửa trại.
Tôi chậm rãi lui lại, đến bên cạnh lửa trại, bắt đầu thêm than đá và cỏ khô vào lửa, thực ra lửa trại cũng không rực lắm, gió vừa thổi, ngọn lửa đã bị đè rạp xuống, tia sáng thoắt cái tắt ngóm.
Kết quả tôi vừa bỏ than đá vào, ngọn lửa lại bị tôi nén nhỏ, tôi thầm mắng, lập tức ngồi xổm xuống thổi vào ngọn lửa, muốn để lửa cháy mạnh hơn chút. Lúc này, đột nhiên tôi cảm giác được, có ngón tay đang cắm vào tóc tôi.
Tôi dừng động tác, dùng khóe mắt để nhìn, thì nhận thấy không ổn. Đèn pin của tôi chiếu về một hướng khác, tôi quay mặt vào lửa trại, sau lưng có một cái bóng đổ dài, ngọn lửa vừa lụi đi, cái bóng trở đên sẫm hơn, bóng tối bên ngoài và cái bóng của tôi dính vào nhau.
Thứ đó giẫm lên bóng của tôi, tránh khỏi ánh sáng của lửa trại, đã bò đến phía sau tôi rồi.
Tôi lập tức tránh ra, để lửa trại chiếu thẳng qua, nháy mắt bóng người lờ mờ nơi khóe mắt đã biến mất, tôi lợi dụng đèn pin trong tay chiếu vào bóng của mình, để bóng nhạt đi.
Lúc này lửa trại mới từ từ bùng lên, tôi cầm lấy thức ăn gia súc của con “Vĩnh Hằng” bên cạnh, ném thẳng vào lửa trại, lửa trại càng cháy mạnh hơn. Tôi lại dùng khóe mắt để nhìn, không còn thấy thứ kia đâu nữa.
Nhưng ánh lửa càng mạnh, bóng tôi cũng càng bị kéo dài. Tôi phát hiện vị trí của lửa trại rất thấp, bóng của tôi như vậy sẽ nối liền với bóng tối bên ngoài, cũng may lúc lửa trại bùng lên, cái bóng rất nhạt.
Điều khiến tôi nổi da gà nhất là, vừa rồi tôi dùng khóe mắt để nhìn thứ đó ở khoảng cách vô cùng gần, phát hiện nó có ngũ quan, tôi nhận ra đó là một gương mặt người.
Tôi bắt đầu vỗ tay, đây là ám hiệu ngầm giữa ba chúng tôi: Nếu không trong tình trạng nguy cấp, thì từ bỏ kế hoạch ban đầu, lập tức tập hợp. Tôi muốn hai người họ quay lại ngay.
Vỗ xong mấy cái, tôi dùng đèn pin chiếu ra đồng cỏ, không có gì cả. Tôi bắt đầu căng thẳng, tuyệt đối đừng lạc đàn. Cảm giác cơ thể nói với tôi, tình huống lần này không giống những chuyến đổ đấu trước đây. Tình huống này không nằm trong kinh nghiệm của chúng tôi, không thể áp dụng kinh nghiệm lần nào vào nó được cả.
Đột nhiên trông thấy một viên đạn chiếu sáng bắn ra từ lùm cỏ, đạn chiếu sáng bắn lên trời, chiếu sáng toàn bộ đồng cỏ xung quanh.
Tôi liền trông thấy, phía trước tôi xuất hiện một khu rừng nhỏ.
Tôi thề với trời, chúng tôi đã đi xa khỏi nó một ngày đường, dọc đường chúng tôi cũng không nhìn thấy bất cứ khu rừng nào.
Trên thảo nguyên tôi không nhìn thấy khu rừng thứ hai, thầm nghĩ lẽ nào chính là khu rừng mà chúng tôi đã cắm trại trước đó? Chúng tôi đã quay lại sao?
Tối quá tôi không nhận ra được, nhưng nếu đã quay lại thì sao?
Chuyện gì thế này?
Tôi cảm thấy mình sắp điên rồi.
Kế đó tôi nhìn thấy Bàn Tử đứng dậy từ trong lùm cỏ, cũng vò đầu mình, có vẻ không dám tin.
Tôi nhìn Bàn Tử, thở phào được một phần tư, chí ít tôi không lạc đàn.
Bàn Tử cũng quay lưng chạy về phía tôi, vị trí của hắn cách vị trí của tôi lúc nãy xa lắc, hiển nhiên vừa rồi sau khi chúng tôi vào bóng tối, đã nhanh chóng tản ra, cũng không biết là thế nào.
Bàn Tử xông thẳng về phía tôi, nhưng hắn chưa chạy được mấy bước thì đã dừng lại.
Tôi vẫy tay với hắn, kêu hắn đừng chần chừ. Hắn chỉ ra sau lưng tôi, đột nhiên móc điện thoại ra, bắt đầu chụp hình tôi.
Tôi ù ù cạc cạc, quay đầu lại nhìn nhìn, sau lưng tôi không có gì cả. Nhưng tôi nghe thấy trong bóng tối sau lưng mình, đột nhiên truyền tới âm thanh đinh tai nhức óc, cứ như động đất vậy.
Tôi không biết là chuyện gì, nhưng hành động của Bàn Tử khiến tôi nổi da gà, tôi lập tức bắt đầu chạy về phía Bàn Tử, lẽ nào thứ vừa rồi vẫn chưa đi, bây giờ đang ở trên vai tôi?
Tôi vừa ra khỏi vùng sáng lửa trại, Muộn Du Bình đã xông ra từ bóng tối theo hướng ngược lại với tới bên kia khu trại. Y từ đó nhảy lên ngựa, thúc ngựa phóng qua lửa trại xông tới sau lưng tôi, một tay lôi tôi lên ngựa. Hai người một ngựa chạy thẳng tới chỗ Bàn Tử.
Bàn Tử thấy chúng tôi lên ngựa, lập tức xoay người, chạy vào rừng cây nhỏ. Tôi quay đầu lại nhìn, thì thấy mấy chục con ngựa hoang đột nhiên từ bóng tối ùa ra, xông thẳng đến lều trại của chúng tôi, đạp tan tác lửa trại và liều trại.
Ngựa hoang chạy lồng?
Trên thảo nguyên Mông Cổ có bầy ngựa hoang, ngựa hoang vô cùng dễ bị hoảng loạn, nhưng thế này thì khoa trương quá rồi. Đây là tình huống chỉ xuất hiện trong phim tài liệu.
Dọc đường chúng tôi tới đây, chẳng trông thấy con ngựa hoang nào cả, sao buổi tối đột nhiên có nhiều thế.
Phút chốc chúng tôi đã đến bên cạnh Bàn Tử, Muộn Du Bình hô lên: “Bên trái anh!”
Bàn Tử lập tức quẹo, Muộn Du Bình nói với tôi: “Bám chắc, chúng ta dẫn ngựa đến bên cạnh khu rừng.” Rồi kéo đầu ngựa, chúng tôi dẫn bầy ngựa ra xa khỏi hướng của Bàn Tử, xông vào khu rừng kia.
Khu rừng đó tối đen như mực, chúng tôi xông vào lập tức đốt pháo lạnh. Bầy ngựa hoang đằng sau cũng theo vào, chúng tôi nấp sau một thân cây khổng lồ, đám ngựa hoang chạy lồng ngang qua chúng tôi.
Khoảnh khắc ấy, tôi nhìn thấy trên lưng một con ngựa hoang có rất nhiều vết sẹo. Dường như vết sẹo toàn là chữ. Nhưng chỉ thoáng chốc tất cả chúng đã biến mất vào rừng cây.