Chúng tôi đều đứng dậy, theo Muộn Du Bình đi vào bóng tối. Tình cảnh này quả thực rất không bình thường, đêm nay e là không thể nào ngủ được.
Chúng tôi không dám trò chuyện, đi đến ranh giới giữa lửa trại và bóng tối. Muộn Du Bình làm một dấu tay, tôi và Bàn Tử gật đầu.
Tiếng ồn trắng trong bóng tối nằm cách đây chừng mười mấy mét, nơi đó không nhìn thấy được gì cả, Muộn Du Bình không chuẩn bị bật đèn pin, xem ra là muốn mò đi. Y đột nhiên đổi thế tay, ba chúng tôi đồng loạt khom người xuống, dùng tốc độ nhanh nhất để xông vào bóng tối.
Vào trong bóng tối, tất cả chúng tôi cùng ngồi xổm xuống, di chuyển trong bụi cỏ.
Tiếng ồn trắng ở phía trước chúng tôi, vang thêm một hồi nữa, giọng nam kia lại cất lên.
Nhưng lần này, giọng nói rất kỳ quái, tôi không nghe rõ anh ta đang nói gì.
Tôi sửng sốt, giọng điệu đó vô cùng gấp rút.
Tôi ngừng lại, trong bụi cỏ trước mặt, giọng nói kia lại thốt ra một câu, tôi vẫn không nghe rõ.
Trong bóng tối tôi có thể trông thấy Muộn Du Bình ngồi nửa xổm bên cạnh tôi, y cũng đã dừng lại, tôi quả thực không nhìn rõ y, chỉ có thể phán đoán qua thân hình.
Tôi tiếp tục bò tới, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy phía trước chúng tôi. Đại khái thấy cách đó bảy tám mét, có một chấm đỏ nho nhỏ đang lập lòe, đó là đèn hiển thị của điện thoại vệ tinh, mỗi một tiếng xẹt tĩnh điện, chấm đỏ ấy lại chớp mấy cái. Rất mờ, ngoài hiển thị ra cũng không có chức năng chiếu sáng nào.
Tôi nhìn chấm đỏ ấy, cảm thấy không ổn. Chấm đỏ ấy không nằm trong bụi cỏ, mà ở trong không trung, cũng có nghĩa là có thứ đang cầm chiếc điện thoại vệ tinh này.
Tôi nhìn Muộn Du Bình bên cạnh, phát hiện y không di chuyển, vẫn còn ở chỗ vừa rồi, tôi đã bất giác vượt lên dẫn đầu. Lúc này tôi và chấm đỏ đó chỉ còn cách nhau ba bốn mét.
Tôi liền thấy hơi hoảng hốt.
Căng mắt hết cỡ, tôi loáng thoáng trông thấy một bóng người ngồi xổm phía sau chấm đỏ kia. Quả thực quá tối, tôi không nhìn rõ. Nhưng dường như gã đang cầm điện thoại vệ tinh, làm một động tác đưa về phía tôi.
Tôi ngoái lại nhìn Muộn Du Bình, xem khi nào thì y tiến lên, chúng tôi cùng xông qua.
Nhưng bóng dáng của Muộn Du Bình vẫn ngồi yên bất động ở đó.
Tôi không biết làm sao, cũng chỉ đành bất động. Lúc này, chấm đỏ phía trước tối lại, mắt tôi mất đi tiêu cự. Tiếng ồn trắng cũng tạm thời biến mất.
Tôi bắt đầu túa mồ hôi lạnh, ngoái đầu tiếp tục nhìn Muộn Du Bình. Lúc này, tôi phát hiện Muộn Du Bình đang bò về phía tôi.
Tôi thở phào, chuyển sự chú ý vào bóng tối trước mắt, chấm đỏ kia không xuất hiện nữa.
Tôi bỗng cảm thấy không ổn, vừa rồi động tác bò của Muộn Du Bình sao không hề nhịp nhàng, thế này không giống y.
Tôi ngoái đầu, trong bóng tối khóe mắt nhìn tới được, bóng dáng Muộn Du Bình chậm rãi bò về phía tôi, tôi quả thực không nhìn rõ, chỉ có thể thấy một khối màu đen.
Chẳng biết vì sao, bản năng tôi cảm thấy không ổn.
Hình ảnh nhìn qua khóe mắt rất mơ hồ, tôi cứ cảm thấy dáng vẻ bò đi của thứ ấy không giống Muộn Du Bình, nhưng tôi nhất thời không thể phán đoán.
Lúc tôi quay đầu lại, cái bóng ấy đã bò đến bên chân tôi, nhổm người dậy.
Lông măng tôi thoắt cái dựng hết lên, lập tức xác định đây không phải Muộn Du Bình, bởi vì cái bóng ngồi xổm của thứ ấy có đầu rất to, tôi lùi lại một bước.
Tôi rút đèn pin ra, lúc này cũng không màng đến lời dặn của Muộn Du Bình nữa, lập tức bật đèn pin, chiếu vào cái bóng ấy.
Vừa chiếu, tôi kinh ngạc phát hiện, không chiếu được gì cả, dưới luồng sáng không có cái gì cả.
Tôi chiếu luồng sáng ra xung quanh, không có gì hết, Muộn Du Bình và Bàn Tử đều không ở gần đây. Chuyện gì thế này. Tôi lập tức đứng dậy, nhìn về phía lửa trại.
Chạy về thôi, tôi thầm nhủ, bắt đầu chạy quáng quàng về phía lửa trại.
Y như phim Miền Đất Hứa(1), tôi chạy như bay, lúc đến gần lửa trại, tôi đột nhiên nghe thấy. chiếc điện thoại vệ tinh của chúng tôi để bên lửa trại lại vang lên.
Không thể nào nghe hiểu giọng nói đó, chỉ nghe được dường như đang nói một câu dài.
Tôi bước tới cầm lấy chiếc điện thoại vệ tinh. Tôi nhớ lúc nãy Muộn Du Bình đã cúp nó. Ngoái đầu lại dùng đèn pin chiếu xung quanh, không thấy Muộn Du Bình và Bàn Tử đâu, chẳng biết có phải vẫn chui trong bụi cỏ không nữa.
Tôi dùng đèn pin rọi đến chỗ vừa rồi, không có gì cả.
Tôi túa mồ hôi lạnh đầy mình, bỗng có một linh cảm kỳ quái. Tôi quay đầu, dùng khóe mắt nhìn về phía đèn pin rọi tới, tôi biết, có một số thứ phải dùng khóe mắt mới nhìn thấy được.
Từ khóe mắt, tôi trông thấy một người mờ mờ đang đứng trên đồng cỏ, ngay tại ranh giới sáng tối của lửa trại. Nhìn dáng vẻ của nó, dường như nó đang thử bước vào phạm vi ánh sáng của lửa trại.
Gió thổi qua, ánh sáng lửa trại lắc lư, người mờ mờ ấy duỗi tay tới, thực ra có thể chạm vào tóc tôi.
=== Tam Thúc: Hôm nay nhức đầu, viết sương sương.
Chú thích:
(1) Miền Đất Hứa: tên gốc là Dreamland, tên tiếng Trung là 末路狂奔 (Cùng Đường Chạy Như Khùng :v). Mình thì chưa coi phim này nhưng thấy trailer và poster nhân vật chính chạy như bị cả họ hỏi “Bao giờ lấy chồng” :v