Bàn Tử không dám nói tiếp nữa, ba người dừng động tác trong tay, lắng nghe thật kỹ tiếng nói truyền ra từ điện thoại vệ tinh.
Nói xong câu “Tối quá”, giọng nói im lặng giây lát, có thể nghe thấy rất nhiều tiếng ồn trắng có nhịp điệu, dường như người nói đang di chuyển. Chẳng mấy chốc, tôi nghe thấy tiếng ồn trắng dừng lại, tiếp đó là một chuỗi âm thanh kỳ quái.
Đoạn âm thanh này rất giống tiếng gió, cũng rất giống tiếng khung cửa, nhưng tôi cảm thấy đó là tiếng người đang nức nở. Hoặc là tiếng khóc bị kéo dài.
Âm thanh tiếp tục thêm chừng ba phút, lại bắt đầu vang lên tiếng ồn trắng. Lần này rất ngắn, rồi âm thanh đó lại lần nữa vang lên.
Lần này, người kia bắt đầu nói ra mấy cái tên: “Bạch Kim Hữu, Lạp Tây Đông Nhật Bố, Vương Thế Hỉ, Lý Hướng Đông.”
Tôi nhíu mày, mấy chữ này chỉ là phiên âm, tôi không biết có đúng là mấy chữ Hán này không, vì anh ta vừa bắt đầu đọc, cho nên tôi có ấn tượng sâu sắc, ghi nhớ bốn cái tên này.
Điều này hết sức kỳ lạ, nghe được những tên người mơ hồ không rõ trong điện thoại vệ tinh, giống như đang đọc cáo phó vậy, khiến người ta không rét mà run.
Đọc xong bốn cái tên, điện thoại vệ tinh im lặng, Bàn Tử làm một dấu tay, bảo tôi phân tích ngay, hắn nôn nóng lắm rồi.
Đầu tiên tôi có thể chắc chắn đây là đàn ông, nhưng tôi không thể đoán được anh ta đang nói chuyện với người khác, hay đang tự lẩm bẩm.
Có điều nếu như anh ta đang nói chuyện với người khác, vậy thì người bên cạnh anh ta cũng không trả lời anh ta.
Vì sao lại phải đọc tên người, thần trí anh ta có tỉnh táo không? Tôi cảm thấy thần trí anh ta không tỉnh táo cho lắm.
Lại thêm một chuỗi tiếng ồn trắng nữa, sau đó là khoảng im lặng rất dài. Trong không khí chỉ có tiếng gió. Bàn Tử định lên tiếng, giọng nói kia lại vang lên.
Giọng nói đó tiếp tục đọc tên, sau đó có rất nhiều tên, chẳng mấy chốc tôi đã nhớ không xuể.
Anh ta cũng không lặp lại, cho nên những chữ này lướt qua trong đầu tôi. Anh ta đại khái đọc thêm sáu bảy cái tên nữa, rồi giọng nói lại biến mất.
Bàn Tử hơi mất kiên nhẫn, nhưng Muộn Du Bình đã bước tới ép hắn bỏ điện thoại vệ tinh xuống, hắn cố nhịn không đáp lời.
Bàn Tử ra dấu, ý là có cơ hội trao đổi không chịu trao đổi, lát nữa có thể sẽ mất cơ hội đấy, trực tiếp hỏi rõ thì hơn.
Muộn Du Bình lắc đầu, thực ra tôi cũng muốn đáp lại, bởi vì lần này từ ngữ rất vụn vặt, tôi không thể phán đoán được gì, nhưng Muộn Du Bình vô cùng kiên quyết.
Tiếp đó lại là một đoạn tiếng nức nở, gần như lẫn vào tiếng ồn trắng. Lúc này tôi đã xác định rõ, đây là tiếng khóc.
Sau đó, lại bắt đầu đọc, vẫn là tên.
Nhưng lần này, anh ta đọc ra một cái tên.
“Ngô Tà.”
Tôi sửng sốt, khoảnh khắc ấy tôi đột nhiên nhìn thấy, giữa ba người chúng tôi xuất hiện thêm người thứ tư. Anh ta xuất hiện sau lưng Bàn Tử, nhìn tôi qua vai Bàn Tử.
Tôi có thể bảo đảm anh ta đang ngồi trong một tư thế kỳ quái, mặt người đó đen vô cùng, đen đến mức hoàn toàn không bình thường, hai mắt sáng như động vật trong đêm.
Tôi giật mình bật dậy, lúc nhìn lại, đã chẳng thấy người nọ đâu. Bàn Tử bị tôi hù hết hồn, định hỏi tôi làm gì đấy. Tôi đứng dậy, lấy con dao bên cạnh cắm vào dây nịt sau lưng, rồi bắt đầu tìm kiếm xung quanh.
Nơi lửa trại có thể chiếu đến xung quanh chúng tôi, không có ai cả.
Tôi còn chưa định thần, thở gấp hổn hển, thầm hồi tưởng lại, hết sức khẳng định, giây phút vừa rồi người đó đã đột ngột xuất hiện. Hơn nữa đã biến mất trong lúc tôi sững người, nhanh đến mức tôi không nhìn rõ cả diện mạo anh ta, chỉ thấy anh ta đen vô cùng.
Bàn Tử muốn hỏi tôi, Muộn Du Bình liền đè tay hắn lại, bảo hắn tuyệt đối đừng phát ra tiếng động, tôi thấy vẻ mặt Muộn Du Bình vô cùng nghiêm túc, cũng cố gắng khiến mình bình tĩnh lại.
Vừa rồi là gì vậy? Cách xuất hiện này, lẽ nào là ma sao?
Tôi nghe nói trên thảo nguyên cực kỳ dễ bị ma phá, có người bạn chụp hình hạng mục khảo sát trên thảo nguyên, buổi tối bảy người ở Mông Cổ Bao đánh bài ba lá hay gì đó, kết quả lúc đánh bài, lần nào anh bạn chia bài cũng cảm thấy số lá bài còn lại sau khi chia không khớp. Đến khi đánh xong, mọi người trả bài lại cho anh ta xào, xào tới xào lui, anh ta bỗng nhận ra, vừa rồi trong lúc đánh bài, vẫn luôn chia cho tám tụ.
Nhưng bọn họ chỉ có bảy người chơi, sao lại chia cho tám người? Anh ta ngẫm lại thì nhớ ra, trong số bọn họ có một người địa phương không mấy bắt mắt chơi cùng, nhưng bấy giờ anh ta tìm người này, đã hoàn toàn không tìm thấy nữa.
Mà điều khiến tôi băn khoăn là, thảo nguyên này có phải bất thường quá rồi không. Chúng tôi mới ra ngoài một ngày, sao đã gặp phải chuyện kỳ quái rồi.
Tôi nhìn vào bóng tối xung quanh, chợt cảm thấy thảo nguyên này đang sống. Không, không phải thảo nguyên đang sống, mà là bóng tối nơi đây đang sống. Nó đang nhìn chúng tôi, chuẩn bị chơi khăm chúng tôi.
Đó là một loại cảm giác cực kỳ quái đản. Trong bóng tối xung quanh, tôi không cảm nhận được gì cả, ngược lại thấy cả bóng tối đều không ổn lắm.
Điện thoại vệ tinh im lặng một lúc, lại xuất hiện tiếng ồn trắng, lần này, vẫn là người đàn ông đó, anh ta lặp lại: “Tối quá.” Lần này ngữ điệu của anh ta đã thay đổi, đột nhiên trở nên hơi hằn học.
Muộn Du Bình lập tức cúp điện thoại vệ tinh, Bàn Tử đã buồn bực càng buồn bực hơn. Nhưng thoắt cái tôi đã nghe thấy, một giọng nói truyền đến từ bóng tối ngoài tầm chiếu sáng của đống lửa trại của chúng tôi: “Nơi này tối quá.”
Không phải từ điện thoại vệ tinh, mà từ trong bóng tối. Tiếp đó lại có tiếng ồn trắng, cũng từ trong bóng tối truyền tới, như thể ở đó còn có một cái điện thoại vệ tinh nữa vậy.
Ba chúng tôi cùng nhìn về phía ấy, tôi còn chưa kịp nghĩ gì, thì Muộn Du Bình đã đi qua đó.