Khi nào con người ta mệt mỏi nhất, chính là lúc này.
Kim Tinh Tán bò tới, tôi và Bàn Tử lùi lại mấy bước, nghĩ xem có nên xử lý luôn không.
Nhưng vào giây phút ấy, trước mắt tôi nhòe đi, hoa mắt dữ dội, tay tôi gần như không thể giữ nổi cơ thể mình, tôi muốn ngã xuống, nhưng được Bàn Tử kéo lại.
Kim Tinh Tán thoắt cái đã đến trước mặt tôi, nhìn tôi quan tâm: “Tiểu Tam gia, hay là qua đây uống miếng nước.”
Trước mắt tôi tối đen, trong mấy phút sau đó cũng không cảm nhận được gì, đến khi tôi tỉnh táo lại, đã thấy mình về vị trí cũ, dựa vào người Bàn Tử. Tôi nhìn Bàn Tử, Bàn Tử khẽ nói: “Cố chịu đựng, vừa rồi tôi không dò được mạch của cậu.”
Tôi dùng khóe mắt nhìn sang bên kia, Kim Tinh Tán vẫn ngồi ở đó, nhìn tôi như cú vọ. Qua khóe mắt, biểu cảm của con này càng thêm ma quái, bởi vì gương mặt của nó hẹp và dài hơn, có vẻ vô cùng nham hiểm.
“Rốt cuộc thứ này là gì? Vừa rồi tôi không kịp hỏi.” Bàn Tử hỏi: “Người Ong sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT