Tôi nhìn Bàn Tử, cuối cùng hắn cũng thở dài: “Đúng, tôi đã nhìn thấy Vân Thái, co ấy bảo tôi đừng vào. Tôi không đồng ý với cô ấy. Nơi này tà môn, tôi cảm thấy người chết không thể sống lại, cậu phải hợp lý hóa những đau khổ trong lòng.”
“Vậy sao anh không đề cập?”
Bàn Tử sờ mảnh vỡ đeo trên cổ: “Tôi cảm thấy mọi chuyện đã qua rồi, nhưng lúc ấy nhìn thấy, tôi mới biết không phải, nơi này quá tà môn, nó chọn những chuyện cậu vẫn chưa buông bỏ để khiêu khích, ngoài ra, tôi nói rồi thì cậu phải hỏi Tiểu Ca, Tiểu Ca cũng không đề cập đấy thôi. Hai chúng tôi hai phiếu chọi một phiếu, nên cùng không nói.”
Tôi nhìn bóng tối, Muộn Du Bình đã nhìn thấy gì?
Y có chuyện gì chưa buông bỏ sao?
Tôi lại nhìn Bàn Tử, biết vì sao hắn muốn nói lại thôi, hắn cảm thấy thứ mình trông thấy đều là những vướng mắc trong lòng, tôi nhìn thấy Muộn Du Bình, chứng tỏ trong lòng tôi vẫn còn chấp nhất mười năm đó sao?
Tôi cảm thấy đó cũng không tính là chấp nhất, tôi chỉ không định đời này sẽ quẳng mười năm đó ra sau đầu, với tính cách của tôi sẽ hy vọng vết thương này đau mãi, để tôi duy trì cảnh giác. Cách giải thích của Bàn Tử khiến tôi cảm thấy khá có lý, nhưng chẳng ích gì cả.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT