Tôi quay lại nhìn Muộn Du Bình đang ngủ say, nhưng y đã mở mắt ra.

Y đến bên cạnh tôi nhìn thử, rồi chỉ vào Bàn Tử bên cạnh. Tôi quay lại lay Bàn Tử và Kim Vạn Đường, bọn họ đều mới ngủ, thức dậy mơ mơ màng màng. Kim Vạn Đường mấy ngày nay không được ngủ nghỉ liền nổi sung lên: “Mấy anh hai, lại sao nữa đấy.”

Tôi đưa ống nhòm cho lão, lão bị chúng tôi bắt nhận diện, gật đầu: “Ồ, đây là đội 21 và đội 32, lợi hại nhất nhì trong giới nam ba tử. Nghe nói bọn họ không hợp nhau, sao giờ lại đi chung đường.”

Thắp đèn đi đường, trong đó có một người còn hút thuốc lào, chắc là người sống. Nhưng trạng thái quả thực không ổn, bởi vì chúng tôi đốt lửa trại ở đây, thể nào bọn họ cũng phải qua xem thử chứ. Không chỉ không nhìn thấy chúng tôi, còn xăm xăm đi vào rừng cây nhỏ, có phải bị ma làm không.

Tôi quay lưng lên ngựa, Muộn Du Bình đi bên trái, tôi đi bên phải, Bàn Tử và Kim Vạn Đường đi chính giữa, chúng tôi đều bật đèn pin, không ngừng khua khoắn, rồi bao vây bọn họ. Đụng phải người quen, Kim Vạn Đường đã có thể phát huy tác dụng, đi qua đó khuyên nhủ.

Tôi còn lo đối phương sẽ bắn, nên bảo Kim Vạn Đường hô lớn lên, thủ lĩnh kia tên Đinh Kim Căn, lão bèn hô lớn: “Kim Căn, Kim Căn, tôi là lão Kim đây, đừng nổ súng, người mình.”

Kết quả đối phương không hề có ý định rút súng, chẳng mấy chốc chúng tôi đã đến gần bọn họ, bao vây chặn đường đoàn của Đinh Kim Căn, giống như thổ phỉ vậy. Đoàn người này lạnh lùng nhìn chúng tôi, cũng không căng thẳng.

Thấy ánh mắt đúng là người sống, tôi thở phào, xem như đã ngăn được một đội. Kim Vạn Đường bảo bọn họ: “Đinh Căn, hủy bỏ rồi, hoạt động này hủy bỏ rồi, tình báo có vấn đề. Thiên hạ đệ nhị lăng không ở đây, tôi đền tiền cho anh.”

Đinh Kim Căn quay lại nhìn lão Kim, đây đúng là gương mặt đại chúng không có gì đặc sắc, tôi thầm thở dài, nếu nhan sắc tôi như vậy, dù tôi có là nhân vật truyền kỳ, cũng không thể lưu danh. Anh ta mắng: “Con bà nhà ông ăn cứt gà, lão Kim, giờ này còn quay về là thế nào? Chúng tôi đều đã xuống đó rồi, giờ ông mới nói đấu không ở đây, vậy chúng tôi đã xuống cái gì?”

“Các anh tìm được rồi?’ Kim Vạn Đường lộ vẻ vui mừng, nhưng thấy biểu cảm của tôi, lập tức nghiêm túc trở lại.

“Đương nhiên là tìm được rồi.” Mấy người họ nhìn nhau, đều nở nụ cười thâm sâu.

Vẻ mặt Đinh Kim Căn là kỳ quái nhất, anh ta đột nhiên im lặng, dường như đang nhớ lại những chuyện trước đó, đồng thời nói: “Lão Kim, chỗ đó đúng là nhìn mà phải trầm trồ. Phần của ông, tôi sẽ tính cho ông. Còn mấy anh em này của ông…” Anh ta nhìn Muộn Du Bình: “Không cần vội thế.”

Tôi thúc ngựa đến gần, chỉ vào đồ sứ bên thắt lưng anh ta, cũng không khách sáo, mà nhìn bao bố cột trên ngựa của bọn họ, hỏi thẳng: “Xuống cái đấu lớn như vậy, chỉ đem lên chừng này đồ, không giống phong cách của nam ba tử nha.”

Đinh Kim Căn bất giác đặt tay lên đồ sứ bồi táng bên hông mình, bảo tôi: “Chú hai, chú chả hiểu gì cả.”

“Còn nữa, bây giờ anh đang đi vào khu rừng, anh định làm gì vậy?” Tôi lạnh nhạt hỏi, lòng ngẫm lại, chú hai? Gọi tôi ấy hả?

Tôi nhìn bản mặt già nua đen đúa của anh ta, thầm nghĩ anh gọi ai là chú hai, tôi không đồng ý.

Đinh Kim Căn không nói nữa, biểu cảm cực kỳ quái lạ, nhìn người bên cạnh, rồi bảo tôi: “Tránh ra.”

Đương nhiên tôi sẽ không tránh, tay nắm lấy con dao quắm, “Anh biết không, trong rừng toàn là người chết, đều cầm thứ đồ sứ như của anh đấy. Rốt cuộc các người đã gặp chuyện gì?”

Đinh Kim Căn bật cười, cười trông khó coi vô cùng, anh ta nhìn tôi, hoặc có thể là nhìn sau đầu tôi, đột nhiên hỏi: “Anh đang vờ vịt cái gì, chẳng phải anh cũng xuống rồi đó sao?”

“Sao cơ?” Tôi sửng sốt.

Anh ta nhìn chằm chằm ra sau đầu tôi, “Anh cũng xuống đó rồi, chắc anh biết tất cả.” Anh ta lại quay sang Kim Vạn Đường: “Lão Kim, người bạn này của ông vẫn luôn lừa các người.”

Tôi túa mồ hôi lạnh, vì vị trí sau đầu tôi mà anh ta đang nhìn, dường như chính là chỗ tôi đã nhìn thấy vây cá sau đầu những thi thể kia.

Tôi vội đưa tay sờ, trực giác thì nghĩ, lẽ nào sau đầu tôi cũng mọc vây cá, nhưng lại không sờ thấy gì cả.

“Anh đã nhìn thấy gì?” Tôi cả giận: “Sau đầu tôi có cái gì?”

Đinh Kim Căn có vẻ lười đôi co với tôi, dứt khoát thúc ngựa đi tiếp, hướng vào rừng cây nhỏ kia. Tôi hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh. Nói với Bàn Tử: “Xử bọn họ đi.”

Trước tiên trói lại, sau đó từ từ nghiêm hình bức cung.

Bàn Tử huýt sáo một tiếng, thúc ngựa xông lên, hất Đinh Kim Căn xuống ngựa, tôi cũng lao tới người sau lưng anh ta, người nọ không hề nao núng, kéo đầu ngựa tránh khỏi tôi. Tôi thót lên ngựa anh ta, khóa cổ anh ta. Hai người cùng ngã ngựa.

Ngựa bị hoảng sợ, đạp loạn xạ bên cạnh chúng tôi. Tôi ôm đầu né tránh. Người kia bò dậy định đánh tôi, tôi đón lấy nắm đấm anh ta, dùng một tay vặn ngược lại. Thẳng chân tung một cú đá, đá trật khớp đối phương.

Anh ta kêu thảm một tiếng, tôi giơ chân đá vào động mạch cổ anh ta, khiến anh ta ngất xỉu.

Bên kia Bàn Tử đã dùng đầu húc cho Đinh Kim Căn ngất đi, hai người bên phía Muộn Du Bình đã bị y quất roi ngã xuống ngựa, y thúc ngựa đi vòng qua, đột nhiên xông lên, hơi khom người vung roi tới trước, mỗi người ăn một roi vào vùng tam giác dưới cằm, quất đến khi bọn họ phun nước miếng, ngất thẳng cẳng.

Nhưng Kim Vạn Đường thì chẳng làm gì cả, vì thế có một người phi ngựa vòng qua lão, chạy về phía rừng cây.

Tôi và Muộn Du Bình lập tức lên ngựa, Bàn Tử trói người, hai chúng tôi một ép ngựa một quất roi, bắt đầu đuổi theo người kia. Tốc độ bền vô cùng mau, hai người một trái một phải, bắn đầu áp sát. Tôi giẫm bàn đạp đứng thẳng lên, chẳng mấy chốc ba ngựa đã đến gần khu rừng.

Ngựa của đối phương rõ ràng đã hơi mệt mỏi, chạy không nhanh bằng chúng tôi. Tôi và Muộn Du Bình đuổi theo một trái một phải, lúc này chúng tôi có thể cảm nhận được ánh sáng đang mờ đi, tôi ngước lên, phát hiện mây đen che trăng, thoắt cái ánh sáng đã tắt. Tôi thắp sáng đèn bão trên yên ngựa, như vậy sẽ có một nguồn sáng khuếch tán. Xung quanh nhanh chóng tối đen.

Ánh sáng từ đèn ngựa chiếu ra một phạm vi khoảng sáu bảy mét, tầm nhìn trở nên rất kém, lúc này người phía trước đột nhiên ghìm ngựa, trên người hắn cũng có đèn, đèn vừa ngừng lại, tôi và Muộn Du Bình đều giảm tốc. Tiếp đó, đèn của người phía trước vụt tắt. Người và ngựa lập tức biến mất trong bóng tối.

Tôi thúc ngựa đến gần Muộn Du Bình, hai người hai ngựa như đứng trong bóng tối khổng lồ, chỉ còn lại chút ánh sáng này. Tôi dùng khóe mắt quan sát bóng tối xung quanh, bỗng cảm thấy bóng tối hoàn toàn này rất không lành, giơ tay bắn ra một viên đạn chiếu sáng.

Ánh lục nhàn nhạt chiếu rọi một khu vực rộng lớn. Chúng tôi đều nhìn thấy, ngoài vùng sáng của chúng tôi, xuất hiện mấy thứ kỳ lạ trắng bệch, hết sức hết sức gần chúng tôi.

Chú thích

(*) Nam Ba Tử: tiếng lóng mà dân ngoại bát hành Sơn Tây gọi đạo mộ tặc. Nam Ba Tử thường đi thành đôi

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play