Tôi nhìn thi thể, vừa kéo khóa quần vừa túa mồ hôi lạnh, đi đến bên cạnh Muộn Du Bình.

Cảm giác lần này quá kỳ lạ, từ trước đến giờ tôi chưa từng gặp phải tình huống quái dị với quy mô lớn như vậy. Nhưng lần này, tôi nhìn thấy rất rõ những vây cá đó, lập tức hỏi Muộn Du Bình.

“Anh nhìn thấy những vây cá đó không? Ở bên lỗ tai ấy, chúng là gì vậy?”

Muộn Du Bình ngẫm nghĩ, quay sang nhìn tôi: “Tôi không nhìn thấy.”

Tôi nhìn y, y không biết nói đùa, tôi lại quay sang nhìn, chắc chắn mình có thể trông thấy thứ bên tai bọn họ hết sức rõ ràng.

Tôi túa mồ hôi lạnh. Mồ hôi lạnh lần này rất đặc biệt, tôi có thể ngửi thấy mùi chết chóc trong đó.

Đây là lần đầu tiên, tôi nhìn thấy nhiều thông tin hơn Muộn Du Bình. Tôi không biết mình có gì đặc biệt. Nhưng nếu Muộn Du Bình không nhìn thấy, tôi lại nhìn thấy, chẳng phải chứng tỏ tầm nhìn của Muộn Du Bình hạn chế sao. Vậy một khi xảy ra vấn đề, nếu tôi không thể phán đoán chính xác tình huống, có khả năng sẽ liên lụy đến y.

Trong trường hợp Muộn Du Bình khống chế được toàn cục, y gần như sẽ không để bất kỳ ai bị thương. Nhưng tôi làm không được, tôi chưa bao giờ làm được. Người bên cạnh tôi không ngừng xảy ra chuyện. Lần này còn có thêm một Kim Vạn Đường, lão là mắt xích yếu ớt quan trọng của chúng tôi. Tuy lão già này là đồ khốn, nhưng tôi không muốn có thêm người chết bên cạnh mình nữa.

Tôi ngoái đầu lại gọi Bàn Tử và Kim Vạn Đường tới, Bàn Tử mang theo ống nhòm, hai người xem xong mặt cũng tái xanh, chúng tôi đúng là chưa từng gặp chuyện gì như thế. Lúc này hai bên quả thực giống như đang dè chừng nhau. Tôi hỏi Bàn Tử có thấy được những vây cá kia không.

Bàn Tử cũng ngạc nhiên: “Vây cá? Vây cá gì?”

Tôi nhìn những thi thể kia cùng những thứ quỷ dị bên lỗ tai chúng, tay cũng bắt đầu tê rần. Thầm nghĩ Bàn Tử cũng không nhìn thấy, phen này tiêu thật rồi.

“Tiểu Tam gia, có phải gần đây cậu mở thiên nhãn, có thể thấy được Bồ Đề trượng của con người không?”

Tôi dùng ánh mắt hỏi lão, tôi quả thực không biết Bồ Đề trượng là gì.

“Chính là những người có thể nhìn thấy thứ kỳ lạ bám trên lưng người khác. Những thứ này có liên quan đến vận mệnh của người đó, có khi là văn bia, có khi là khay ăn, có lúc lại là cây khô. Những thứ này gọi là Bồ Đề trượng, người có thể nhìn thấy Bồ Đề trượng, nghe nói thiên linh cái (1) đều chưa khép lại, cậu cũng biết người có hai thiên nhãn, một nằm ở đỉnh đầu, mở ra có thể trông thấy quỷ, tu luyện thiên nhãn ở đây thường là để nhìn những thứ ngoài ngũ hành. Còn một thiên nhãn khác nằm ở gần huyệt Thái Dương trái hoặc phải, là để nhìn Bồ Đề trượng.”

“Ông biết cái này?”

“Sơ sơ thôi.” Lão nói.

Tôi nhìn vây cá của những thi thể kia, đột nhiên nhớ ra, lúc nãy huyệt Thái Dương của tôi bị ai đó đạp một phát, thầm nghĩ lẽ nào huyệt Thái Dương của tôi bị Muộn Du Bình đạp nứt, vô tình mở thiên nhãn? Ấn thử, đúng là thấy hơi đau, nhưng cũng không đến nỗi nứt xương chứ?

Tiện tay làm động tác lỗ tai vươn ra, hỏi Kim Vạn Đường: “Nếu sau lưng cõng một con khủng long loại có hai mào, cổ có thể xòe ra như cái ô, đó là hiện tượng gì?”

Kim Vạn Đường ngớ ra, hiển nhiên lão không biết khủng long hai mào là cái giống gì. “Tiểu Tam gia, không ai hiểu được Bồ Đề trượng đâu.”

“Có cần chúng ta dời trại ra xa hơn không?” Bàn Tử hỏi tôi.

Tôi nhìn Muộn Du Bình. Y ngước lên nhìn trăng, trăng hôm nay sáng vô cùng. Tuy trong rừng không cảm nhận được, nhưng trên trời có mây.

Nếu những thứ này đều sẽ di chuyển trong bóng tối, một khi ánh trăng bị che khuất, đợi trăng sáng trở lại, những thi thể này đã đến bên túi ngủ của chúng tôi rồi.

Đương nhiên, cũng có khả năng chúng không thể rời khỏi khu rừng nhỏ đó, nhưng dù thế nào, chúng tôi cũng không nên mạo hiểm.

Vì thế, cả đêm bốn chúng tôi ăn hết cơm, rồi nhổ trại di chuyển ra một kilomet, lúc này, chúng tôi đã không còn trông thấy những thi thể bên rừng cây nữa.

Kim Vạn Đường hỏi thăm thu hoạch của chúng tôi, tôi giải thích qua loa. Đêm nay là đêm đầu tiên tôi gác, những người khác nhanh chóng đi ngủ.

Hiện nay trong nước xây dựng pháp trị rất tốt, lần này ngoại trừ tôi được đem theo một con dao bị quản chế, mấy khẩu súng lậu của Bàn Tử thì đừng hòng mang theo một cây. Vũ khí của chúng tôi thực ra chỉ có con chó Mặt Bẹt. Con chó này chảnh chó vô cùng, còn ngủ sớm hơn chúng tôi. Tôi nhìn thảo nguyên, chỉ có thể không ngừng nhóm cho đống lửa cháy to lên.

Tôi thấy mọi người đã ngủ hết, thì đi đến bên cạnh hai thi thể, nhân lúc đêm khuya thanh vắng, bắt đầu quan sát kỹ. Tôi quả thực rất tò mò, hơn nữa với kinh nghiệm mười mấy năm của mình, tôi cũng có đủ tự tin. Tôi chỉ do dự giây lát, rồi thẳng tay mài dao, mổ bụng thi thể đầu tiên ra.

Mùi nồng cực kỳ, tôi châm một điếu thuốc lá loại dùng đuổi côn trùng, vẫn khó mà át đi được, bất giác thấy hơi hoài niệm thời mũi còn bị điếc. Cố chịu đựng, thò tay vào dạ dày, moi thứ bên trong ra.

Rất kỳ lạ, tôi chỉ mò được những viên tròn tròn, to cỡ trái nho, bề mặt không theo quy tắc gì. Lấy ra soi dưới ánh đèn pin, tôi mới phát hiện trong dạ dày của anh ta toàn là những viên bi bằng đá kỳ lạ, màu đen, không biết là cái gì.

Moi ra được rất nhiều, tôi lấy ra phân nửa đã có đến hơn bốn mươi viên. Banh bụng ra thật to, bên trong đúng là vẫn còn.

Thứ này tuyệt đối không thể nào tiêu hóa, hơn nữa rất nặng, ăn vào chắc chắn khó chịu.

Tôi mổ tiếp thi thể còn lại, cũng là thứ như vậy. Bữa tiệc này toàn ăn đá sao? Tôi thầm nghĩ, cầm lấy một viên, đi qua một bên rửa sạch.

Trăng vẫn treo trên trời, mây có vẻ đang tập trung lại, tôi đặt quả nho đá bên cạnh mảnh vỡ hình nộm sứ, trùng hợp mảnh vỡ này là phần mặt, lớp hóa trang trên đó đã bị lửa đốt cháy đen. Đang định nghiên cứu kỹ hơn, thì Mặt Bẹt bỗng nhiên nhổm dậy, bắt đầu gầm ghè về phía xa.

Tôi đứng dậy ngay, lại nhìn ánh trăng, trăng vẫn còn. Lòng thấy hiếu kỳ, đi ra ngoài mấy bước, thì trông thấy mấy trản đèn xuất hiện trên bãi cỏ, đang lắc lư đi ngang qua chúng tôi.

Dân du mục?

Tôi lấy ống nhòm của Bàn Tử ra xem, thì nhìn thấy một đội người, vừa nhìn đã biết là một trong những đội ngũ mà Kim Vạn Đường tìm được, đang cưỡi ngựa đi về phía rừng cây. Có tầm năm người lôi thôi lếch thếch ngồi trên ngựa, không nhìn rõ tuổi tác, ba lô đều căng phồng hết cỡ.

Trên vai bọn họ đều treo đèn, một trong số đó chắc là hướng dẫn viên địa phương.

Lửa trại của chúng tôi cháy rất mạnh, nhưng bọ họ như chẳng hề hứng thú, chỉ đi xăm xăm về phía rừng cây. Tôi điều chỉnh bội số, thì thấy trong tay bọn họ đều cầm những đồ sứ ăn tiệc giống như những thi thể trước đó cầm.

Đây là người dự tiệc ở hai bàn cuối cùng kia sao?

Chú thích

 (1) Thiên linh cái: phần xương sọ trên đỉnh đầu con người, theo tâm linh thì chủ hồn của con người nằm ở đây. Theo khoa học thì đánh vào đây một phát là chết ngắt :)))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play