Đó là ba tấm bia đá màu trắng khổng lồ, mỗi tấm đều cao hơn ba người, trông như bức tường đá. Trên đó khắc đầy chữ Mông Cổ kiểu Hồi Hột. Bia đá phong hóa vô cùng nghiêm trọng.

Vừa rồi khi chúng tôi ở gần đây, hoàn toàn không nhìn thấy ba tấm bia đá này, chúng đột nhiên xuất hiện. Hơn nữa quá lớn, hết sức rung động lòng người.

Tôi nhìn Muộn Du Bình, phát hiện y có thể trông thấy bia đá, mới thở phào. Sau đó đạn phát sáng tắt ngóm, xung quanh trở lại là một vùng tối đen.

Đợi tôi bắn thêm một viên nữa, đã chẳng thấy ba tấm bia đá kia đâu. Hơn nữa người mà chúng tôi đang đuổi theo đã đi vào rừng cây, nhiệm vụ truy kích thất bại.

Ba tấm bia đá xuất hiện đột ngột, khiến tôi thấy hơi sốc. Tôi vừa nhìn đã nhận ra, cách sắp xếp của ba tấm bia đá này được dùng trong quảng trường hoàng lăng. Dùng đá màu trắng, nhưng chắc chắn không phải bạch ngọc thời Hán. Tuy không chạm trổ hoa văn trang trí gì, nhưng hết sức oai phong.

Trên thực tế, tôi cũng đã nhìn thấy, đằng xa xa sau lưng tấm bia còn xuất hiện một vài cái bóng, dường như là những kiến trúc khổng lồ.

Những kiến trúc này hoàn toàn khác với Trung Nguyên, vì đã cách hơn 1 km, đạn chiếu sáng chỉ có thể soi được đường nét hết sức mờ nhạt, trông như hình dáng của sương mù dưới đất, nếu không vì tôi đã nghi ngờ mình nhiều lần, lúc này tôi vẫn sẽ nghi ngờ mình đã nhìn nhầm.

Bây giờ những thứ này đều đã biến mất, chỉ để lại nỗi kinh khiếp trong tôi.

Trực giác đầu tiên của tôi chính là, đây là một hoàng lăng khổng lồ, đột ngột xuất hiện trước mặt tôi, lại đột ngột biến mất. Nhưng nó xuất hiện hết sức chân thật, tôi gần như đã ở ngay lối vào hoàng lăng.

Thế là thế nào? Là ảo ảnh sao, hay hoàng lăng này ở trên mặt đất thảo nguyên, ngẫu nhiên xuất hiện, ngẫu nhiên biến mất. Bởi thế, bao nhiêu năm nay mới không có dấu vết nào để tìm ra nó.

Nguyên lý là gì? Thành tinh rồi sao?

Đạn chiếu sáng lại vụt tắt, xung quanh lần nữa tối đen, tôi định bắn thêm, nôn nóng muốn thấy lại mấy tấm bia đá kia, nhưng bị Muộn Du Bình đè tay lại. Tôi hồi thần, phát hiện trăng đã thoát khỏi tầng mây, xung quanh lại sáng lên, vẫn không có gì cả.

Nhìn thấy rừng cây nhỏ phía trước, hiện thực mới từ từ tìm về. Muộn Du Bình bảo tôi lấy lại bình tĩnh, xử lý vấn đề trước mắt cái đã.

Người đã đi vào rồi, nếu tôi dự đoán không nhầm, sau khi người này vào đó, sẽ nghĩ cách chôn mình xuống đất, tự sát bằng cách chết ngạt.

Còn cần cứu người nữa không.

Rừng cây tối đen như mực, tình hình bên trong vô cùng nguy hiểm, suy nghĩ đánh trống lui quân trong lòng tôi đã xông lên đến đỉnh đầu. Đạo mộ tặc đã trúng tà, vội vàng đi chết rồi, hơn nữa tình hình lại nguy hiểm như vậy, để duy trì đoàn đội hoàn chỉnh của chúng tôi, lúc này nên từ bỏ.

Hơn nữa sau khi vào trong, mức độ tối tăm trong đó khiến tỉ lệ tìm được người của chúng tôi cũng không cao.

Vừa mệt vừa buồn ngủ, đã cứu được bốn người rồi, lương tâm cũng có thể chấp nhận được.

Nghĩ tới nghĩ lui, lại thở dài một hơi. Nếu lần này đến đổ đấu thì cũng thôi, nhưng lần này đến đây là để cứu người, vậy thì vẫn phải tiếp tục.

Vì thế trao đổi ánh mắt với Muộn Du Bình, hai người thúc ngựa đến gần rừng cây.

Không thấy những thi thể ở bìa rừng đâu nữa, chúng tôi dùng cả đèn bão và đèn pin, xông vào trong.

Nhưng lần này, chúng tôi không hề gặp bất trắc gì. Mà người chúng tôi đuổi theo cũng như bốc hơi khỏi nhân gian, không còn thấy tung tích.

Chúng tôi thậm chí còn không trông thấy những thi thể kia nữa, có lẽ đã chui trở xuống đất hết rồi. Trong rừng, chúng tôi tìm được khu vực bày những đồ sứ kia, còn có túi rượu của Bàn Tử. Nhưng những thứ khác đều đã biến mất.

Lục soát bên trong hơn một giờ, chúng tôi rút ra ngoài.

Về đến nơi cắm trại, Bàn Tử đứng đó đợi chúng tôi rất lâu, hiển nhiên hết sức lo lắng. Tôi kể lại đại khái tình hình, ban đầu Bàn Tử nghe không hiểu. Tôi xuống ngựa định tìm một chỗ nghỉ ngơi, thì trông thấy một đống lớn cả người sống lẫn người chết chất gần lều trại.

Không biết vì sao, tôi cực kỳ mệt mỏi, còn định gắng gượng thêm một chút, nhưng uống xong một cốc trà nóng thì tôi lăn ra ngủ như chết. Cũng không biết sau đó bọn họ đã xử lý thế nào. Lúc thứ dậy, hàm lượng oxy cực lớn trên thảo nguyên cùng mức độ trong lành của không khí khiến tôi lập tức cảm thấy khỏe lại.

Bấy giờ chắc đã là 4 giờ sáng, Muộn Du Bình và con chó cùng nhau ngồi ngắm mặt trời mọc. Thực ra từ lúc tôi ngủ thiếp đi đến giờ chỉ có hai tiếng đồng hồ, nhưng lại thấy như được ngủ cả một đêm.

Lưng đau eo mỏi, nhìn khung cảnh rực rỡ tạo thành từ mặt trời và đồng cỏ, xung quanh tĩnh lặng, tôi cũng ngồi xuống bên cạnh con chó, nhìn bình minh có mấy chục màu sắc không ngừng thay đổi. Vị trí chúng tôi đang ở là một gò đất cao, xa xa có thể nhìn thấy dòng sương mù, vẻ đẹp khó mà hình dung được.

Lúc ở Badain Jaran, cảnh mặt trời mọc trong sa mạc cũng đẹp vô cùng, nhưng tôi lại không hề có chút ký ức nào.

Sau đó Muộn Du Bình đi nghỉ, y trải túi ngủ lên ghế nằm rồi ngủ luôn, con chó thích y vô cùng, nằm chen chúc với y. Tôi thì biết tại sao, bởi vì chó có bọ chét, mà lại gần Muộn Du Bình, bọ chét sẽ bỏ chạy hết. Tôi bắt được hai ba con trên người, vì thế phun thuốc, định bụng trở về sẽ cạo hết lông tóc, không thì ở trên thảo nguyên đúng là khó chịu gần chết.

Tôi bắt ba con bọ chét kia, định đi đánh thức bốn tù binh của chúng tôi, bày hết từng món chiến lợi phẩm đêm qua của chúng tôi trước mặt bọn họ, một mảnh vỡ phần mặt hình nộm sứ, một vài trái nho đá màu đen, ba con bọ chét, chuẩn bị bức cung.

Quá trình chi tiết thì không cần kể, tôi cảm thấy trạng thái tinh thần của Đinh Kim Căn này hơi có vấn đề, dường như anh ta đã bị thứ gì đó thôi miên, chỉ cần chúng tôi hỏi đến chuyện quan trọng, anh ta sẽ lập tức thả hồn, từ đó ngừng trả lời.

Kim Vạn Đường thức dậy thì cùng tôi thẩm vấn, chẳng mấy chốc Kim Vạn Đường đã hít một hơi lạnh.

Tôi hỏi lão sao vậy, lão bảo tôi: “Tôi cũng khá hiểu về Kim Căn, cậu biết con người tôi mà, tương đối thấu hiểu về lòng người.”

“Ờ.” Tôi nhìn lão, bảo lão nói mau.

Lão nói: “Tôi cảm thấy, người này không phải Kim Căn.”

Tôi sửng sốt, tôi cũng không biết mặt Kim Căn, nhưng Kim Vạn Đường nói rất chắc chắn, không lẽ nhận nhầm? Thầm nghĩ, Kim Vạn Đường, ông đúng là không đáng tin. Kim Vạn Đường vội phân bua: “Không không, tôi không nói tôi nhận nhầm, người này có gương mặt của Kim Căn, nhưng anh ta không phải Kim Căn.”

“Sao ông nhận ra được?”

“Nếu Tiểu Ca và Bàn gia bị người ta đánh tráo, cậu cũng có thể cảm giác được ngay, đúng chứ.”

Tôi hiểu ý lão, liền rơi vào suy tư.

Kim Vạn Đường bước tới cấu véo mặt của Kim Căn, không có mặt nạ da người.

“Cảm giác người này không phải Kim Căn.” Kim Vạn Đường lặp lại, Kim Căn kia đột nhiên trầm mặt.

Tôi nhìn anh ta, anh ta đột nhiên nở một nụ cười quái dị.

Tôi sững sờ, nụ cười ấy giống hệt gương mặt hình nộm sứ đêm qua. Nhìn thế nào cũng thấy giống.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play