“Xin hỏi, là chị hai phải không?”
Thục Lệ dựa vào lan can sân ke ga tàu hỏa Vĩnh Tĩnh, bầu trời ban đêm không mây, rằm tháng Bảy trăng vừa to vừa tròn, dùng ngón tay đếm, một, hai, ba, bốn, năm, đêm nay trên trời có năm ngôi sao. Xung quanh nhà ga đều là đồng ruộng và hộ nông, Thục Lệ ngắm ruộng chuối bên cạnh ga, lấm chấm ánh sao lơ lửng. A, đom đóm, lâu rồi không thấy đom đóm, dùng ngón tay đếm, một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, đêm nay Vĩnh Tĩnh có bảy ngôi sao.
Ga Vĩnh Tĩnh xưa nay là ga không người, không có nhân viên trực ga, không có cửa bán vé, rất ít hành khách lên xuống. Khi tàu chậm vừa đến nơi, chỉ có cô và một nữ sinh mặc đồng phục cấp ba xuống tàu. Nữ sinh tóc dài còng lưng cúi đầu xem di động, nét mặt u ám mệt mỏi, mụn tuổi dậy thì mọc như nấm, Thục Lệ cảm thấy khuôn mặt cô bé dưới ánh đèn nhợt nhạt ở nhà ga trông rất giống ma trong phim điện ảnh. Nữ sinh liếc nhìn, nhận ra cô, đây chẳng phải là nữ hộ tịch viên họ Trần ngược đãi chó dẫn đường trong tin thời sự hôm nay sao? Sao lại xuất hiện ở Vĩnh Tĩnh? Cô bé cau mày, như thể ban đêm gặp ma, vội vàng rảo bước lên cầu vượt, chạy ra khỏi ga, lao vào màn đêm.
“Em tên Dương Hiểu Chu, mọi người đều gọi em là Thuyền Con. Chị cả bảo em tới đón chị, thật ngại quá, con xe tải nhẹ của em hơi cùi bắp, mong chị hai đừng để bụng.”
Thục Lệ theo Thuyền Con ra khỏi ga, chiếc xe tải nhẹ đỗ ngay bên cạnh. Tường bao của nhà ga vẽ tranh màu, nét bút trẻ thơ hồn nhiên, chắc là tác phẩm của các học sinh tiểu học gần đó. Trong đó có một bức tranh đề “Ga cầu vồng”, mặt trời đỏ chiếu rọi làng quê, tàu hỏa chạy trên đường ray xa có núi xanh, gần có hoa và ong mật. Cô nhìn về phía đông, vẫn có thể thấy được đường nét của dãy núi nơi xa. Lúc trốn cảnh sát truy bắt, Cây Cau đã nói mình phải nghĩ cách đi về phía đông, đến dãy núi giữa đảo, trong núi sâu dễ ẩn náu.
Gần ga tàu hỏa đều là nhà trệt thấp lè tè, có nhiều nhà dân bọc tôn. Nóc những căn nhà này đều có giá sắt nhô ra, đội tháp nước hình trụ tròn màu bạc, lấp lánh ánh sáng kỳ dị dưới trăng. Trước khi sang Đức, em trai út trọ ở căn phòng xây thêm trên sân thượng chung cư cũ giữa nội thành Đài Bắc, chủ nhà chất đống đồ tạp nham trên sân thượng, cô đi thăm em, vừa thấy đống đồ đó và không gian chỗ trọ chật hẹp đã nói ngay: “Chị hai cho tiền, em làm ơn, đừng trọ ở chỗ rách nát thế này, chị cùng em đi tìm nhà.” Em trai út lắc đầu, khui một chai vang đỏ, hai người ngồi trên sân thượng chất đầy đồ hổ lốn, uống rượu, ngắm Đài Bắc rực rỡ từ từ phình to, rồi từ từ thu nhỏ trong tầm mắt. Uống quá nhiều, cơ thể cô nóng lên, thấy tháp nước màu bạc trên sân thượng bèn dán cả người lên đó, hút lấy cái lạnh của kim loại. Ôm tháp nước, cô liền vỡ lẽ vì sao em trai út muốn trọ ở cái sân thượng như nhà ma này.
Cô ngồi vào xe, cài dây an toàn, nhớ ra rồi, Dương Hiểu Chu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play