Nắng! Nắng đến mức dường như cậu đang ở trong hoả ngục. Lê Thốc thở hổn hển, đi dưới ánh nắng, mỗi bước của cậu đều vô cùng chậm, chậm đến giống như không hề tiến thêm chút nào.
Trên cồn cát sau lưng để lại một hàng dấu chân, dấu chân khi thì thưa thớt, khi thì dày đặc, còn có rất nhiều hố nhỏ hình dạng kỳ quái trên cát, rõ ràng là dấu vết sau khi có người ngã xuống rồi đứng lên để lại.
Phía sau từ lâu đã không nhìn thấy vùng sa mạc màu trắng kia nữa, cũng không còn thấy cái hồ kỳ quái và những xác xe tải ấy. Sa mạc trở lại màu vàng vốn có. Lê Thốc không nhớ rõ biến đổi này bắt đầu từ khi nào, cậu chỉ đi theo bản năng thúc giục, căn cứ vào phương hướng theo GPS mà tiếp tục đi về phía trước.
Cậu đã đi bao lâu rồi, mười mấy giờ? Cậu không biết, cậu chỉ nhớ bầu trời đã từng tối đen một lần. Lần trời tối đó, cậu còn sức ăn chút lương khô, tìm một cồn cát có vẻ tương đối an toàn để tựa lưng vào mà ngủ.
Cậu hoàn toàn không nhớ rõ mình rốt cuộc đã đi bao lâu. ba mươi km trong lời Hắc Nhãn Kính dường như dài đến ba nghìn km. Chỉ có điều, nội tâm cậu còn sót lại một chút lý trí, nói cho cậu biết, chẳng qua là mình đi quá chậm thôi.
Đi trên mặt cát cực kỳ khó khăn, mất nước và nhiệt độ cao làm cho mỗi bước đi của cậu đều gian nan, cậu kiên trì đến bây giờ còn chưa chết đã là rất tốt rồi,  còn có thể tiếp tục đi, cậu nghĩ quả thực là một kỳ tích.
“Nhất định không được chết!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play