Bọn họ tìm một kho hàng ở ngoại thành phía tây, lái xe vào, ồn ào chuyển đồ xuống.
Dù sao Tô Vạn cũng là thiếu gia hết ăn lại nằm, mới chuyển được một nửa đã mệt tới kêu cha kêu mẹ. Nhưng thấy ánh mắt sốt ruột của nhân viên chuyển phát, cũng không có cách nào, chỉ có thể vừa cắn răng vừa hùng hổ chuyển tất cả đi. Khi nhận tiền, nhân viên chuyển phát kia ngoảnh mặt lập tức rời đi, chuồn còn nhanh hơn thỏ.
Hai thằng đối mặt với nhà kho hơn một vạn mét vuông cùng với một đống thùng thùng hộp hộp đắp đống, rốt cục ôm nhau gào khóc. Không biết khóc thế này nói lên điều gì, là hài lòng, là kích thích hay là bi ai.
Chính bọn Lê Thốc cũng không biết, vì tuổi còn quá nhỏ, còn không thể nhận thức được việc thể hiện cảm xúc trong cuộc sống. Hai người chỉ cảm thấy mình gặp phải chuyện như vậy, không thể tìm được phương pháp tốt hơn để diễn tả cảm xúc trong lòng, đành phải dùng cách khóc. Khóc xong, Tô Vạn hỏi cậu: “Đại ca, phải làm sao bây giờ?”
Chưa dứt lời, Lê Thốc liền nói: “Dỡ hết ra, chúng ta phải xem trong đó rốt cuộc là có thứ gì. Phải liên kết được đại khái trạng thái ban đầu mới có thể biết bước tiếp theo phải làm thế nào.”
Hai người đi tới trước cái thùng kia, nhìn lỗ thủng vẫn đang chảy nước ra ngoài, rõ ràng đá đang không ngừng tan chảy.
Tô Vạn hỏi: “Chúng ta không phải nên mua bao tay hay gì đó sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT