Lê Thốc đi ra từ sa mạc, thân thể vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, vẫn phải nhận một đợt điều trị dài. Ý thức của cậu đã hoàn toàn tỉnh táo, ngày thứ ba từ khi cậu tỉnh lại ở bệnh viện, lần đầu tiên cậu hoàn toàn nhớ lại tất cả mọi chuyện.
Vết thương sau lưng đã kết vảy như một kỳ tích, cảm giác ngứa ngáy làm cậu rất khó chịu, cảm giác này làm cho tất cả chi tiết câu chuyện bắt đầu trở lại trong đầu cậu. Cậu nhớ đến chiếc điện thoại di động kia, còn cả Hắc Nhãn Kính, khi đưa thức ăn nước uống đã nói với cậu, cậu phải sống sót, cậu cần gọi vào số điện thoại đó, nói với người ở đầu bên kia những chuyện đã xảy ra.
Lê Thốc không dám nói là cậu thực sự chỉ vừa nhớ đến, trải qua cái nắng dữ dội, tất cả sức lực của cậu đều chỉ dùng để lết đi. Vô số lần cậu muốn nhớ lại những chi tiết kia, nhưng mà ánh mặt trời chói chang làm cậu vừa nghĩ đến sa mạc thì trí nhớ tự động ngừng lại.
Mặc dù bây giờ đã nhớ đến nhưng cậu cũng không đi gọi cho số điện thoại kia ngay lập tức. Cậu chợt nghĩ, mình đã đi ra, nếu không nhớ lại thì tất cả đều đã qua.
Duy chỉ có vết sẹo sau lưng của cậu lúc nào cũng nhắc nhở cậu về những chuyện đã xảy ra, lúc đó Ngô Tà từng nói, dẫn cậu vào sa mạc cũng là bởi vì vết sẹo sau lưng cậu.
Nếu như cậu gọi cuộc điện thoại này, người ở đầu bên kia sẽ tới sa mạc cứu Ngô Tà và Hắc Nhãn Kính, có phải bọn họ có còn đến tìm cậu hay không?
Nếu như chân tướng của vết sẹo sau lưng cậu thật sự quan trọng như lời Ngô Tà nói, người ở đầu kia cũng nhất định sẽ tìm đến cậu, như vậy sự việc có thể xảy ra, thậm chí còn nghiêm trọng hơn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play