Tôi quen biết Quan Căn trong một buổi tiệc trà bên bờ biển, chuyện hôm đó thì tôi đã quên hết, chỉ nhớ lúc bấy giờ người ta bàn về ngọc phỉ thúy, nội dung vô cùng nhàm chán, tôi cũng không phải là người đam mê phỉ thúy, thu thập vật phẩm như vậy chỉ là hứng thú nhất thời mà thôi. Vì thế khi tiệc trà tạm dừng tôi liền chạy ra ngoài, lúc đó cũng có không ít những người lén chạy ra ngoài như tôi, một trong số đó chính là anh ta .
Khi cùng ngồi ngoài phòng nghỉ nói chuyện phiếm, chúng tôi mới phát hiện ra đối phương đều là tác gia, chỉ có điều là tôi hiện tại đã đổi sang nghề xuất bản, còn anh ta vẫn còn tiếp tục với công việc này.
Nói chuyện rất hợp, đại khái là bởi vì chúng tôi đều có nhiều chuyện giống nhau, ví như cùng có thời niên thiếu tươi sáng lại gặp phải những cảnh ngộ tương đồng, so với hai người cùng từng trải qua hạnh phúc thì sẽ không hiểu nhau bằng hai người từng có gian khổ giống nhau, từ đó liền sinh ra đồng cảm, rất nhanh sau đó chúng tôi bắt đầu thổ lộ tâm tình.
Đương nhiên, tôi cũng không phủ nhận một nguyên nhân khác là Quan Căn rất có sức hấp dẫn, giơ tay nhấc chân đều ẩn chứa cái vẻ thong dong và bình tĩnh dễ khiến người khác cảm mến. Đáng tiếc tôi không còn là tiểu nữ sinh, lực hút như vậy thực khiến cho tôi thích thú nhưng không đủ để làm tôi chuyển sang thích anh ta.
Tới lúc chia tay, chúng tôi đã trở thành bạn bè tốt của nhau. Sau đó anh ta đến Đài Loan, gần như cách mỗi hai tháng đều gửi cho tôi điếu chung thiêu* (một loại bánh ngọt với trứng, bơ, ….), gửi không biết chán. Đồng thời còn yêu cầu tôi gửi lại cho anh ta bánh đậu xanh Hàng Châu. Mỗi lần như vậy chúng tôi đều cố gắng thay đổi các nhãn hiệu khác nhau, sao cho đối phương thỏa mãn nhất.
Quan hệ như vậy duy trì trong một năm khiến tôi rất cảm động, trong xã hội hiện tại đâu có nhiều người làm liên tục một việc trong thời gian dài như thế, tôi cho là chúng tôi vẫn sẽ giữ được mối giao hảo này lâu dài, nhưng vào cuối năm kia, lần đầu tiên anh ta không gửi quà sang cho tôi nữa.
Điều này làm cho tôi có chút bất ngờ.
Thậm chí tôi đã từng nghĩ là do số điện thoại liên lạc hoặc tên người nhận viết sai, dẫn đến người nhân viên chuyển phát không thể gửi bưu kiện. Vì vậy tháng đó tôi chạy đến bưu điện không biết bao nhiêu lần nhưng đều phải quay về trong thất vọng. Tôi rất muốn biết anh ta đã xảy ra chuyện gì, lại phát hiện dù là internet hay điện thoại, tôi đều không liên lạc được với anh.
Ban đầu tôi cho là anh đang tránh né cuộc sống xô bồ chốn đô thị và áp lực công việc, đây là cách mà mấy thành phần trí thức hiện đại thường dùng , thế nhưng liên tiếp trong hai tháng, vẫn không có tin tức gì.
Tôi nghe một người bạn từ Đài Loan đã nói rằng, vào tháng Tư năm đó, anh ta đã đến Đài Loan công tác. Có người thấy anh ra khỏi nhà, thế nhưng không hề trở về. Lúc đó anh ta đã trả xong tiền thuê nhà mấy tháng. Khi bạn anh ta vào nhà, máy tính vẫn mở trong bảy, tám tháng, nhưng phần mềm của máy tính không có chút dữ liệu nào cả. Cảnh sát kiểm chứng, máy tính đó chẳng khác nào lúc mới mua. Không chỉ có máy vi tính, tất cả đồ dùng bên trong đều giống như chưa từng được sử dụng qua.
Nói cách khác, nơi mà người ta nghĩ anh ta ở và sinh hoạt, kỳ thật anh ta căn bản chưa từng sống ở đó.
Vậy thì vì sao anh ta lại vung nhiều tiền như vậy để thuê một căn nhà mà mình không ở. Trong khoảng thời gian ở Đài Loan anh ta rốt cục đã ở chỗ nào?
Không ai biết.
Đến nay cũng không có chút manh mối nào về nơi anh ta đi tới. Anh ta cứ như vậy mà biến mất.
Tôi không biết rốt cuộc anh ta đã xảy ra chuyện gì, dù lo lắng nhưng lại không thể làm thế nào được, với quan hệ giữa hai người chúng tôi thì khó mà làm được gì, chỉ có thể vừa nghe ngóng tin tức, vừa lặng lẽ mà cầu nguyện cho anh ta. Thời gian tôi còn hỏi thăm tin tức của anh ta, tôi mới biết được Quan Căn thực ra chỉ là bút danh. Tên thật của con người ấy chẳng ai biết cả.
Nhưng rất nhanh sau đó chuyện này bị tôi quên mất. Bởi vì dù có thần bí thế nào thì người này cũng đấu có ảnh hưởng nhiều tới cuộc sống của tôi.
Vẫn tưởng rằng sự tình cứ như vậy mà kết thúc, thật không ngờ, nửa năm sau, bỗng nhiên tôi nhận được một cái bọc lớn từ anh ta. Bưu kiện gửi mấy ngày trước, bên trong là sáu hộp điếu chung thiêu cỡ lớn và một quyển bút ký vô cùng dày.
Tôi mừng rỡ như điên, lập tức gọi điện thoại cho anh, liền nhận ra số điện thoại đó không còn liên lạc được.
Tôi lấy làm lạ, cầm quyển bút ký lên. Lúc này, từ trong khe hở giữa những trang giấy rơi xuống vô số hạt cát.
Đây chính là lần đầu tiên tôi nhìn thấy “Sa hải”.
Bút ký ghi lại một cố sự về sa mạc, rất khó định nghĩa cậu rốt cuộc thuộc thể loại nào, bên cạnh còn có bưu kiện, tôi vừa ăn bánh vừa đọc. Sau khi xem xong, tôi rút ra nhận định, đây chính xác là một kiệt tác về bút ký lữ hành, vì khi đọc xong, tôi vẫn cảm nhận được cái khô nóng, giống như trong thanh quản còn mang theo chút mùi vị sa mạc.
Tôi rất muốn hỏi anh ta, có phải quyển bút ký này thực sự được viết trong sa mạc? Lẽ nào anh ta đã đến cái sa mạc quỷ bí như trong bút ký của anh ta. Nhưng thực tế là không hề có đáp án nào cả.
Vậy những hạt cát này từ đâu mà đến? Chẳng lẽ là từ những câu chữ kia, cát vàng trong bút ký chảy ngược ra ngoài? Tôi cho là như vậy.
Đây là lần cuối cùng người đàn ông có tên Quan Căn xuất hiện trên thế giới này, sau đó, bất luận là ở bên cạnh tôi hay ở trong phạm vi tôi biết, cái tên này cũng không bao giờ còn xuất hiện nữa.