Lê Thốc nói xong, nhíu mày nhìn chằm chằm đối phương. Tuy rằng cậu biết, nhìn chằm chằm đối phương không hẳn là có tác dụng uy hiếp, nhưng ít ra cũng biểu lộ thái độ không dễ dàng tin tưởng.
Lão già ở đối diện nhìn cậu, trước sau vẫn là bộ dạng ngây ngốc ngơ ngác, thấy Lê Thốc không nói lời nào, hơn nữa nét mặt cũng không thay đổi, bỗng nhiên nở nụ cười: “Đúng là khôn như chấy, so với người phía nam đúng là khó mà lừa được.”
“Ông rốt cuộc là ai?” Lê Thốc cả giận nói, “Ở nơi như thế này còn giở trờ đùa cợt tôi, ông không cảm thấy có chút thiểu năng sao?”
Lão già bắt đầu kéo râu tóc của mình ra, tất cả chỗ này hóa ra đều là giả. Sau đó hắn cởi áo trên người, lại đi qua một bên, moi ra từ trong cát một cái ba lô, từ bên trong lấy ra một cái áo jacket đen mặc vào. Đến khi hắn kéo khoá lên xong đâu đấy, Lê Thốc mới ý thức được tuổi của người này thật sự không lớn , thậm chí có thể nói là còn khá trẻ. Chỉnh trang áo jacket trên người, dáng người cao ráo của hắn hiện ra, có vẻ vô cùng lão luyện rắn rỏi. Cuối cùng, người này lấy ra một cặp kính đen đeo lên.
Lê Thốc sửng sốt, lòng nghĩ: bây giờ hơn nửa đêm, mang kính râm làm gì, để giả vờ ngầu cool trước mặt mình sao? Thế quái nào mà từ sau khi bị Ngô Tà để mắt tới, gặp người nào đầu óc cũng đều có vấn đề quá vậy.
Người đeo kính quay đầu lại, nói với cậu: “Tôi không muốn bị lộ thân phận, nhưng mà bản lĩnh lừa người của tôi rõ ràng không học được như tiền bối trong nhà. Giới thiệu lần nữa một chút, người ta hay gọi tôi là Hắc Nhãn Kính. Những gì vừa nói với cậu, đều là tôi suy đoán được từ hoàn cảnh của nơi này và đầu mối lưu lại trên người thi thể mà ra.”
“Tôi cũng thấy cách nói chuyện của anh giống như học thuộc lòng. Vậy anh chắc chắn không phải là lái xe?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play