Người kia lắc đầu, nói: “Tại sao bọn tau tới nơi này? Không phải là bọn tau tới dây mà là bọn tau sống ở đây.” Người kia chỉ chỉ cồn cát ngoài xa nói: “Nơi đó trước kia vốn cũng có một nhà xưởng, có rất nhiều phòng ở, rất nhiều lều trại. Tau cũng không biết vì sao cấp trên ra lệnh cho bọn tau tới nơi này, cũng lâu lắm rồi, tau cũng chẳng nhớ được chi tiết. Ba mươi năm, tau chỉ biết là cả đội đang thi hành nhiệm vụ, bọn tau là đoàn xe thường trú ở đây, phụ trách nhà xưởng và vận chuyển vật tư ở nơi này.”
“Đây đều là xe tải, đương nhiên tau biết là để vận chuyển rồi.” Lê Thốc nói.
“Không đơn giản như vậy, bởi vì bọn tau vận tải hai chiều. Những thứ chuyển từ ngoài vào đây phần lớn đều là đồ dùng sinh hoạt, xăng dầu, nhưng nhiều nhất là một loại thùng kỳ lạ.” Người kia nói, “Rất nhiều những cái thùng kỳ lạ, mặt trên đầy đinh tán. Khi bọn tau vận chuyển vào, những cái thùng này đều rỗng không, nhưng đến khi bọn tau chuyển chúng ra ngoài thì những thùng này đều chứa đầy thứ gì đó.”
“Không có nghi ngờ gì nữa, những thùng này dùng để đựng đồ, nhất định phải là sản xuất trong sa mạc này. Nhưng tau không biế thứ đó rốt cuộc là gì, bởi vì tau có hỏi, cấp trên liền nói đây là một nhiệm vụ tuyệt mật, bọn tau chỉ phụ trách vận chuyển. Trên mỗi xe đều có một chuyên viên bảo mật, nếu như có người bản địa tới gần xe của bọn tau, chuyên viên này sẽ lấy súng ra, không cho chung quanh có bất kỳ người dân nào tới gần, phải đợi tới khi bọn tau quay lại mới được đi. Mỗi ngày bọn tau vận chuyển rất nhiều thứ đó từ nơi này ra ngoài, liên tục không ngừng.”
“Rồi một lần đội vận chuyển ra ngoài một đợt đầy những thùng kì quái kia, khi trở lại lần nữa liền phát hiện nhà xưởng nơi này bị đóng cửa, sau đó bọn tau về căn cứ hậu cần đợi lệnh, nhưng vẫn không thấy thêm nhiệm vụ mới. Trực giác của tau nói rằng, nhất định đã xảy ra biến cố rồi, đó là không vận tải hàng hoá ra ngoài thì ở chỗ này lương thực và nước uống cũng sẽ từ từ tiêu hao đến cạn kiệt, vậy nên vẫn phải ra ngoài để vận chuyển vật tư vào. Nhưng rất kỳ quái là, không nhận được nhiệm vụ, bọn tau vẫn phải đợi lệnh, cấp trên lại chẳng ra lệnh gì cả.”
“Đoàn xe của bọn tau là mỗi người một xe độc lập, về sau không có vật tư sinh hoạt, mọi người xác định là không còn gì ăn, liền cầu cứu cấp trên. Bọn tau gọi điện thoại đến nhà máy, không ai nhận điện, chẳng ai biết phải làm thế nào. Bởi vì sự việc nghiêm trọng, lẽ nào bao nhiêu người bọn tau buộc phải chết đói ở chỗ này? Vì vậy mọi người đã cũng nhau bàn bạc. Lúc đó cũng cảm thấy rất kỳ lạ, nếu như không có gì ăn thì người trong nhà máy ăn cái gì? Cũng không thấy bọn họ đi ra bàn giao hay dặn dò bọn tau bất kỳ cái gì, cũng không yêu cầu thêm vật tư. Sau đó đội trưởng của bọn tau đưa mọi người đi tìm lãnh đạo nhà xưởng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì cũng không thể ngồi chờ chết. Vừa chạy tới liền phát hiện ra chẳng còn thấy lính gác cửa đâu nữa, nhà xưởng vẫn nguyên vẹn, nguồn điện vẫn nguyên vẹn, nhưng không có bảo vệ. Mọi người đứng ở cửa nửa ngày cũng không có ai ra.”
“Bọn tau lái xe phá rào chắn, tiến vào trong xưởng. Xây nhà xưởng trên sa mạc rất khó, thông thường đều dùng bê tông khối chôn sâu vào cát từng chút một, cho đến khi thâm nhập đến tầng nham thạch cố định. Muốn đóng cọc phải mất thời gian rất lâu mới làm được, vì vậy nhà xưởng nơi này cũng không lấy gì làm lớn lao. Cả đội đâm vào đây để tìm phụ trách, muốn tìm người bình thường vẫn liên lạc với bọn tau, nhưng nhận ra rằng không tìm được. Không tìm được một người nào cả, toàn bộ nhà xưởng đã trống rỗng. Lẽ nào bọn họ đã bỏ chạy mà bọn tau lại không biết?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT