Hai bên đánh nhau điên đảo không biết bao nhiêu lâu, cuối cùng cả hai người đều lăn vào trong hồ. Lê Thốc cố sức đẩy người kia ra, tõm một tiếng, súng không biết đã bị ném đi đâu, hình như là cách xa người đó rồi. Tiếp theo, người kia đứng lên từ trong nước, cũng thở hổn hển. Hai người nhìn đối phương, dưới ánh trăng, Lê Thốc phát hiện da người kia trắng bệch dị thường, dường như không phải thanh niên mà là một ông già.
“Ông là ai?” Lê Thốc hướng phía hắn hô lên, “Vì sao lại đánh tôi? Tôi chỉ là người qua đường!”
Thở hổn hển một lúc lâu, đối phương mới nói bằng một ngôn ngữ kỳ quái. Lê Thốc nghe, phát hiện đây là một loại ngôn ngữ địa phương, nếu cứ dịch theo tiếng phổ thông thì sẽ chẳng hiểu ra cái gì, nhưng nếu dựa vào âm phát ra để đoán, cũng có thể suy ra ý tứ đại khái.
Người xa lạ dường như cũng đang hỏi Lê Thốc: “Mầy là ai?”
Lê Thốc nghĩ: Ông cần biết tau là ai làm gì. Tôi là ai không quan trọng, tôi là một người gặp nạn, bị người ta bắt cóc đến nơi này, bọn họ bị quái vật lôi xuống cát rồi, tôi nói với ông ông cũng sẽ không tin, hơn nữa nói tôi là ai thì ông cũng chẳng biết đâu. Tuy nhiên cậu vừa nghĩ, nhớ ra không phải vừa rồi mình cũng hỏi những lời này hay sao?
Đối với hai người đang trong trạng thái sợ hãi mà nói, đối phương là ai vĩnh viễn là vấn đề họ muốn biết nhất.
“Tôi là người gặp nạn.” Lê Thốc nghĩ biện pháp làm mình bình tĩnh lại, “Người Bắc Kinh, tôi lạc đường ở chỗ này, giờ thì bị kẹt ở đây. Vốn có ba người, hiện tại chỉ có một mình tôi ở đây.” Người kia sững sờ nghe Lê Thốc nói hết câu, sau đó dùng tiếng phổ thông mang theo nặng giọng địa phương nói với cậu: “Mầy gặp nạn? Gặp nạn thế nào? Rơi từ máy bay hử?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play