Chuyện phiếm vừa xong, Ngô Tà lại nói với hai người kia: “Hiện tại việc quan trọng nhất là làm rõ nguyên nhân gây nên thảm kịch ở đây, vì vậy bắt đầu từ ngày mai, chúng ta phải kiểm tra tất cả các xe một lần. May mắn nhất của chúng ta bây giờ là gì? Là người nơi này đều bị gió cát vây khốn, bị vùi lấp mà chết, chứ không phải vì hết lương thực nước uống mà chết, vì vậy có lẽ trên xe vẫn còn nhiều lương thực. Những thứ đó, ví dụ như lương khô quân dụng, có lẽ ở trong thời tiết khô hanh như thế này vẫn còn ăn được, vì thế mà chúng ta phải vô cùng cẩn thận tìm kiếm toàn bộ các xe, sau đó tìm lương khô trên người mỗi thi thể.”
Lê Thốc hỏi: “Làm sao anh biết những người này không bị chết đói chết khát? Tôi nghĩ gió cát có lớn tối đa chỉ vây khốn được người ta chứ không thể giết được người, nguyên nhân bọn họ chết chính là do đã tiêu hao hết thức ăn nước uống.”
Ngô Tà vỗ vỗ vai Lê Thốc: “Trẻ con sống trong thành phố quá lâu, cậu có biết cái gì là bão cát lớn không?” Lê Thốc lắc đầu, Ngô Tà nói, “Bảo cát xảy ra khi mà chung quanh nó tất cả mọi thứ không ở thể khí mà ở thể rắn, cậu hiểu không? Nói cách khác cuối cùng cậu chết vì không thể thở được. Đó lại phân ra hai trường hợp, một là một lượng cát lớn tắc trong miệng mũi cậu, làm cậu không thể hô hấp, nếu cậu không có một nơi đặc biệt kiên cố để tránh gió, cậu sẽ chết vô cùng thảm, loại thứ hai là bị gió cát vùi lấp mà chết.”
“Vậy sao!” (-Tiếng Nhật nha) Lê Thốc nói. Còn chưa nói hết đã bị Ngô Tà đạp từ cồn cát xuống dưới: “Nói tiếng Trung đi.”
Tròn hai ngày kế tiếp hoàn toàn là công tác thu dọn hết sức phiền toái, ban đầu Lê Thốc còn hơi sợ đám người chết kia, nhưng đến hoàng hôn ngày đầu tiên, Lê Thốc đã có thể giống Ngô Tà, coi thây khô này giống như vật thể không có sinh mệnh mà xử lý. Quả nhiên như Ngô Tà dự đoán, bọn họ tìm thấy ở xe tải một ít lương khô, thu dọn qua loa rồi ăn chỗ lương khô ấy, uống nước trong hồ, cũng không thể lo lắng đến chất lượng thức ăn nước uống, giữ mạng quan trọng hơn.
Bọn họ lôi tất cả thi thể từ trong xe ra, sau đó tìm một cồn cát xa xa, chôn từng hết vào một chỗ. Về sau bọn họ phát hiện số lượng thi thể thực sự quá nhiều, bằng sức của mấy người họ căn bản không thể chôn cẩn thận như vậy, vì vậy bọn họ đành phải ném thi thể từ trên cồn cát xuống, sau đó thuận theo dòng cát chảy xuống, bọn họ sẽ lấp đầy hố cát này bằng những xác người kia.
Đến buổi chiều ngày thứ hai, tính qua thì bọn họ đã xử lý hơn một nghìn xác người, số lượng khổng lồ ấy chất thành một đống cao vút. Ngô Tà quyết định lập một bia mộ cho nhưng quân nhân đã chết này. Lúc lập bia, Lê Thốc hỏi Ngô Tà nên đặt tên mộ bia là gì cho dễ nghe.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT