Mâu thuẫn mà Ngô Tà nói, chính là những thi thể bọn họ phát hiện được đều ở dưới gầm xe, điều này cho thấy lúc còn sống những người đó ở trên mặt cát. Nếu nói cát ở đây là một mối nguy hiểm thì việc này không phải là có phần bất hợp lý quá sao?
Ngô Tà nói: “Chúng ta thử phân tích một chút, ở đây tất cả mọi người đều nằm trên mặt cát, chứng minh được rằng, thứ bên dưới mặt cát dù thực sự tồn tại thì hẳn là cũng không phải thứ cái gì nguy hiểm. Nhưng để đề phòng, chúng ta vẫn nên ở trong xe, tối hôm nay cũng không cần lo nghĩ quá nhiều.”
“Biết đâu thời gian trước khi bọn họ gặp nạn, thứ dưới mặt cát vẫn chưa tồn tại, sau này nó mới xuất hiện, chúng ta tốt nhất cẩn thận một chút.” Lê Thốc nói.
Vương Minh nói: “Cẩn thận là tất nhiên. Chỉ có điều, suy nghĩ này của cậu cũng bi quan quá.”
Vừa mới dứt lời, ba người đều thấy trong hố chôn tập thể, hình như có cái gì vừa di chuyển. Ngô Tà ngẩn người, nói với bọn họ “Đừng nói nữa.”
Vương Minh hỏi hắn cái gì vậy, Ngô Tà nói: “Chủ động xuất kích thì hơn. Đi, đi xem.”
Ba người lao xuống cồn cát, Ngô Tà cầm một cây gậy sắt cắm xuống phía dưới nơi cát chuyển động, khua khoắng vài lần, thấy không có gì cả. Hắn tiếp tục cắm tới bên cạnh, thứ vừa rồi di động dưới mặt cát nhất định là vật sống, hơn nữa di chuyển trong cát khác với trong nước, không nhanh được bằng, vật sống đó chắc vẫn còn ở gần đây, cùng lắm là ở sâu dưới cát này. Nghĩ vậy, hắn càng ra sức đào cát lên, đào được một lúc, phát hiện vẫn không có gì, liền cắm loạn xung quanh, muốn khiến vật kia bị kinh động mà chui ra.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT