Trở lại Trường Xuân Cung, Viên Tinh Dã đem cung nữ té ngã vừa rồi đưa trở về Cung Đình Cục, yêu cầu bọn họ an bài cho nàng người khác. Nàng đã sớm biết cung nữ này là người của Lý Quý Phi, Lý Quý Phi không muốn nàng lén tới gặp Hoàng Hậu.

Vì cái gì mà không muốn nàng đi gặp Hoàng Hậu? Theo tình thế bây giờ, dù cho nàng đi gặp Hoàng Hậu, cũng không có khả năng lập tức trở thành Hoàng Hậu nhất hệ. Viên Tinh Dã áp xuống nghi hoặc trong lòng, thầm nghĩ chỉ là Lý Quý Phi đa nghi mà thôi.

Thời điểm quay lại Trường Xuân Cung, sắc trời đã trở tối. Viên Tinh Dã qua loa dùng bữa tối, tới bên cạnh ao trong đình hóng mát.

"Tướng quân, ngày mai người còn có muốn đi gặp Hoàng Hậu không?"

Viên Tinh Dã suy nghĩ, cuối cùng vẫn lắc đầu. Nếu Lý Quý Phi không muốn nàng đi, nàng sẽ không đi, đắc tội nàng ta lúc này chỉ bởi vài việc nhỏ nhặt thật không đáng.

"Ngày mai ngươi thay ta mang lễ vật đến Cung Hoàng Hậu là được rồi." Nàng nhìn hoa sen trong hồ, giọng điệu vẫn luôn trầm tĩnh, "Đức phi có đưa tới thứ gì từ khi ta tiến cung không?"

Lạc Nhan nghĩ lại, "Thời điểm tướng quân tiến cung, xác thực Đức phi có đưa tới một khối chặn giấy thuần trắng bằng cẩm thạch thượng hạng."

"Bây giờ đang ở đâu rồi?"

"Hiện hẳn là đang cất trong nhà kho." Lạc Nhan đáp.

"Vậy ngày mai lấy cái đó làm lễ vật đưa đi, nhớ rõ phải giao tận tay Hoàng Hậu trước mặt mọi người."

Thời điểm Hạ Tử Mặc đến Cung Hoàng Hậu, Đức phi đã sớm ở đó, ngồi bên cạnh nói chuyện phiếm cùng Hoàng Hậu, Hoàng Hậu vẻ mặt mỉm cười lắng nghe. Hạ Tử Mặc đi qua, khom người hành lễ.

"Muội muội tới thật đúng lúc, Đức phi đang kể cho bổn cung vài chuyện lý thú ngoài cung, ngươi tới cùng nghe đi." Hoàng Hậu cười nói, ánh mắt nhu hòa, lôi kéo Hạ Tử Mặc ngồi xuống bên cạnh.

"Đức phi tỷ tỷ dỗ nương nương vui vẻ, hôm nay khí sắc nương nương tốt hơn rất nhiều." Hạ Tử Mặc cười nói, "Muội cũng muốn nghe Đức phi tỷ tỷ kể chuyện, nếu là chuyện hay muội liền dứt khoát ăn vạ không đi nữa."

Đức phi nhìn thấy Hoàng Hậu thân thiết kéo Hạ Tử Mặc ngồi xuống bên người, hơi hơi ẩn chút không vui nhưng thật nhanh đã giấu đi, nhẹ nhàng nhấc ti lụa trong tay lên, che miệng cười nói, "Bổn cung cũng không phải đã từng trải qua hết đâu, chỉ là nghe cung nhân nói chuyện nên muốn kể lại mua vui cho Hoàng Hậu nương nương mà thôi."

Nói là chuyện lạc thú ngoài cung, chủ yếu cũng chỉ là dân gian hội chùa, cảnh tượng phồn vinh náo nhiệt. Trước kia Hạ Tử Mặc cũng từng đi qua hội chùa vài lần, nàng vừa tiến cung không lâu, cho nên cũng không có cảm giác quá hoài niệm. Trái lại Hoàng Hậu có chút nhung nhớ.

"Bổn cung vào cung đã nhiều năm, còn chưa từng xuất cung một lần, quả thật đã bỏ lỡ rất nhiều điều thú vị."

Nghe ra được Hoàng Hậu có điểm phiền lòng, Hạ Tử Mặc cười nói, "Việc này còn không phải dễ dàng sao, chờ lần tới Hoàng Thượng cải trang xuất cung, chúng ta liền nhân cơ hội thỉnh cầu Hoàng Thượng ân chuẩn cho phép cùng ra ngoài là được."

Dân phong Đại Khải cởi mở, việc hoàng đế cải trang xuất cung ra ngoài chính bản thân tiên hoàng Nguyên đế đã từng làm nhiều lần, cũng không phải đại sự nghịch thiên gì. Nguyên đế xuất cung từng có lúc mang theo sủng phi, lời nói này của Hạ Tử Mặc cũng không có gì đáng trách. Hoàng Hậu nghe xomg cũng chỉ hơi mỉm cười, Đức phi nhưng lại cao hứng gật đầu, "Hạ Tài tử lời nói cũng phải."

Đang cười đùa tán chuyện, cung nữ bước tới báo có nữ quan Lạc Nhan bên người Viên Tài tử thỉnh cầu kiến. Bàn tay đang cầm chén trà của Hạ Tử Mặc khẽ ngưng, nghe thấy Hoàng Hậu ôn thanh nói, "Truyền tiến vào."

Lạc Nhan nâng khay, trên mặt khay phủ một tấm vải đậy màu xanh nhạt, Vào đến cửa liền cúi người hành lễ với ba người. Hoàng Hậu lại tiếp lời, nàng mới đứng dậy.

"Viên Tài tử kêu ngươi đến là có chuyện gì sao?" Hoàng Hậu trước sau như một ôn hòa, cũng không vì người này là thị nữ bên cạnh phi tần ở phía đối lập mà bày ra sắc mặt khó coi.

"Hồi bẩm Hoàng Hậu nương nương, chủ tử nhà ta nghe nói thân thể người nhiễm bệnh, đặc biệt để nô tỳ tới đưa dược vật."

"Biết thân thể Hoàng Hậu nương nương không khỏe, nàng ta như thế nào lại không chịu tự mình đến thỉnh an, chỉ phái một hạ nhân là ngươi tới đây?" Đức phi ở một bên cố ý gây khó dễ.

"Hồi bẩm Đức phi nương nương, ngày hôm qua chủ tử quả thật định đi tới Cung Hoàng Hậu, bất đắc dĩ trên đường thị nữ đi cùng lại sơ suất đem lễ vật dâng tặng Hoàng Hậu nương nương đánh rơi mất, đành phải hồi cung chờ đến hôm nay. Nhưng sáng nay thân thể chủ tử không khỏe, lại thương nhớ nương nương, lúc này mới phái nô tỳ thay mặt chủ tử tới vấn an người."

"Khó được Viên Tài tử có lòng." Hoàng Hậu cười nói.

Hạ Tử Mặc nghe thấy Viên Tinh Dã thân thể không khỏe, bất tri bất giác nắm chặt ti lụa trong tay, hít thở sâu vài lần bình ổn tâm tình rồi mới buông lỏng, nhìn về phía Lạc Nhan, "Vậy không biết Viên tỷ tỷ nhiễm bệnh gì, sao lại tới nhanh như vậy?"

"Hồi Hạ Tài tử, chỉ là nhiễm chút phong hàn, cũng không có gì đáng quan ngại," Lạc Nhan tiếp tục, "Chủ tử lo lắng thân thể Hoàng Hậu nương nương, đặc biệt để nô tỳ đưa tới một gốc nhân sâm núi." Lạc Nhan dùng tay phải bưng khay, tay trái kéo xuống vải đậy bên trên. Một tay bưng một tay phẩy, khay gỗ nặng thế nhưng lại không hề nghiêng ngả một chút. Trên khay bày một hộp gỗ, bên trong là một cây nhân sâm núi ngàn năm. Bên cạnh hộp gỗ còn có thêm một cái chặn giấy cẩm thạch màu trắng ngà.

"Nhân sâm này là chủ tử tìm được từ khi còn ở ngoài cung, chính là nhân sâm núi ngàn năm, hôm nay đặc biệt phân phó nô tỳ mang tới cho nương nương." Lạc Nhan nói.

Đức phi ở bên cạnh không hề nhìn tới nhân sâm mà chỉ tập trung vào cái chặn giấy trên khay, "Còn cái này ---"

"Vật này chính là khi trước Đức phi nương nương đưa tới cho chủ tử, chủ tử phi thường thích lấy ra thưởng thức hàng ngày. Sáng nay chủ tử thực trăn trở, nói chỉ tặng Hoàng Hậu nương nương nhân sâm thôi thì không khỏi có chút bất kính, nhưng nếu muốn thêm lễ vật khác thì lại không có gì xứng với nương nương, đành phải mượn hoa hiến phật* lễ vật của Đức phi." Lạc Nhan đáp.

(* mượn hoa hiến phật: Hiểu đơn giản là mượn thứ của người khác mang đi tặng để thể hiện lòng thành kính. Câu này có nguồn gốc từ điển tích Thiên Huệ, hơi dài nên mình để chú thích cuối chương.)

"Ngươi nô tỳ này sao có thể nói vậy, Trường Xuân Cung thiếu gì cũng sẽ không thiếu kỳ trân dị bảo." Đức phi thấy đồ vật của mình bị đem đi tặng lại ngay trước mặt, thể diện đều mất, lời nói cũng chua ngoa lên.

"Trong cung tuy có vài thứ, chính là chủ tử cảm thấy Hoàng Hậu nương nương đối với những thứ đó tất nhiên không thiếu, đưa tới lại không tránh khỏi rập khuôn sáo rỗng, liền nghĩ muốn đưa đến đồ vật chính mình vẫn luôn ưa thích. Đức phi nương nương không biết, chủ tử đối với cái chặn giấy này vẫn luôn thực thích, mới muốn dâng lên Hoàng Hậu nương nương, đại biểu cho quan tâm xuất phát từ tình cảm trong lòng."

"Ngươi ---"

"Viên Tài tử có lòng, đồ vật cứ để lại đi, trở về nói Viên Tài tử dưỡng bệnh thật tốt, trong cung thiếu cái gì thì cùng Nội Vụ Cục nói một tiếng." Hoàng Hậu ngắt lời Đức phi.

"Đa tạ nương nương, nô tỳ xin cáo lui." Lạc Nhan bước nhanh lui xuống. Nàng vừa đi, Đức phi càng phát hỏa, "Hoàng Hậu, tỷ tỷ người xem này ---"

"Không sao."

Hạ Tử Mặc giả bộ nóng bức, cầm lấy quạt tròn bên cạnh khẽ phe phẩy vài cái, nhân cơ hội trộm suy nghĩ một chút.

Nàng nhìn thoáng qua cái chặn giấy, lại nhìn tới Đức phi đang sinh khí một bên, không khỏi cảm giác có chút xuất thần.

"Muội muội làm sao vậy?" Hoàng Hậu phát hiện Hạ Tử Mặc không thích hợp, Hạ Tử Mặc lắc đầu nói, "Muội cũng cảm thấy Viên Tài tử có chút quá mức, dù cho nàng ta có là Lý Quý Phi nhất hệ thì cũng không nên hành sự như vậy."

Lời này vừa vặn nói trúng nỗi lòng Đức phi, nhìn Hạ Tử Mặc cũng thuận mắt hơn nhiều, "Vẫn là muội muội tri kỷ hiểu lòng ta." Lập tức từ Hạ Tài tử trở thành muội muội, Hạ Tử Mặc cũng lười vạch trần, đứng dậy đi vài bước cầm lấy nhân sâm trên khay Lạc Nhan để lại, "Nhưng tâm ý của người này xác thật không tồi, nhân sâm núi vẫn là khó có được, vừa lúc cấp nương nương bồi bổ thân thể."

Viên Tinh Dã rốt cuộc là muốn làm gì đây? Có phải là đang muốn nói cho nàng biết điều gì hay không? Hiện giờ nhất cử nhất động của hai người đều bị toàn hậu cung nhìn rõ trong mắt, không thể liên lạc với nhau, vậy đây có phải nàng đang muốn nhắn nhủ điều gì đến mình hay không?

Hạ Tử Mặc rũ mi mắt, nàng thực hy vọng không phải tự mình đa tình.

Rời khỏi Cung Hoàng Hậu, Hạ Tử Mặc cùng Đức phi đến bên hồ Thái Dịch tản bộ, hết sức trấn an nàng. Đức phi trước giờ vẫn luôn không phải người rộng lượng, lúc này đối với Viên Tinh Dã lại càng thêm chán ghét.

"Tỷ tỷ, hiện tại nàng là phi tử Hoàng Thượng thích nhất, chúng ta còn có thể làm gì nàng sao?" Hạ Tử Mặc thở dài, "Đoạn thời gian trước nàng còn vu hãm muội hạ độc, muội cũng chỉ có thể nín nhịn trong lòng."

"Tâm địa người này quả thật ngoan độc, giao tình giữa muội muội ngươi và nàng ta tốt như vậy, còn muốn giở trò hãm hại ngươi."

"Họa hổ họa bì nan họa cốt, tri nhân tri diện bất tri tâm*. Chỉ trách muội nhìn người không tốt, phân không được lòng người thiện ác." Nếu như Viên Tinh Dã nghe thấy mấy lời này của nàng, không biết sẽ bày ra vẻ mặt gì? Trong lòng Hạ Tử Mặc thoáng chốc vui vẻ, "Hiện giờ nàng ta còn dám hành sự như vật, ta thật tức giận thay tỷ tỷ."

(* Họa hổ họa bì nan họa cốt, tri nhân tri diện bất tri tâm: Vẽ hổ chỉ vẽ được da khó vẽ xương, biết người biết mặt nhưng không biết lòng. Câu này muốn nhắc nhở làm người phải cẩn trọng trong hành động, không được dễ dàng tin tưởng người khác, dễ dẫn tới bất lợi cho bản thân.)

Đức phi đối với Hạ Tử Mặc trước giờ vốn luôn có chút ghen ghét, hiện giờ lại thêm một ít khinh thường. Trong mắt nàng, xem ra Hạ Tử Mặc là đang muốn lôi kéo quan hệ với mình. Rốt cuộc căn cơ của Hạ Tử Mặc trong cung còn thấp, tuy rằng hiện đang dựa vào Hoàng Hậu, nhưng vẫn không có phe cánh riêng của bản thân, đây là đang nhân cơ hội này để lôi kéo nàng.

"Tỷ tỷ cũng thay muội muội ngươi cảm thấy không đáng giá." Nghĩ thầm là vậy, Đức phi thân thiết giữ tay Hạ Tử Mặc, trầm giọng nói. Sau đó lại thấy nàng tươi cười, "Bất quá, nếu không có nàng ta, tỷ muội chúng ta cũng không có cơ hội biểu lộ tình cảm với nhau."

"Tỷ tỷ nói thực đúng."

Nhất thời, hai bên đều thể hiện tâm tình hảo hữu chí giao lâu năm.

————————————————

Chú thích:

1. Điển tích Thiên Huệ: "Mượn hoa hiến phật" là một định ngữ trong Phật giáo, kể lại câu chuyện mối nhân duyên đời xưa của Phật Thích Ca Mâu Ni trước khi tu thành chính quả với người vợ của Ngài.

Truyền thuyết kể rằng: Trước khi tu thành chính quả, Phật Thích Ca Mâu Ni đã trải qua luân hồi nhiều đời. Một trong những đời đó, Ngài là người tu hành Bà La Môn, gọi là Thiện Huệ. Một lần, Thiện Huệ khi đó 16 tuổi tham gia đại hội biện luận của các tăng lữ, được một ít đồ cúng dường, cậu bèn trở về Tuyết Sơn cúng dường sư phụ.

Giữa đường, cậu đi qua một địa phương gọi là thành Liên Hoa. Trong thành trang hoàng vô cùng trang nghiêm, thì ra Phật Nhiên Đăng sắp đến đây thuyết Pháp giáo hóa. Thiện Huệ nghĩ: "Chư Phật không cần đồ cúng dường tiền tài, mà vui nhất là cúng dường bằng Pháp, nhưng mình lại chưa đắc Pháp, vậy thì mua hoa cúng Phật". Nhưng cậu đi tìm tất cả những cửa hàng hoa mà cũng không mua được một bông. Thì ra quốc vương đã bao tất cả các cửa hàng hoa, ông muốn mang hoa cúng Phật, nên hạ lệnh cho các cửa hàng hoa không được phép bán hoa cho người khác.

Thiện Huệ đi khắp nơi tìm kiếm, gặp một thiếu nữ áo xanh đang lấy nước, thấy cô cất giữ 7 bông hoa sen xanh (Utpala) ở trong bình nước. Thiện Huệ vô cùng vui mừng, muốn dùng 500 lượng vàng mua hoa.

Thiếu nữ áo xanh nói: "Tôi muốn dùng những bông hoa này cúng dường Phật Đà".

Thiện Huệ hỏi: "Vậy cô có thể bán cho tôi 5 bông, cô giữ 2 bông được không?"

Thiếu nữ hỏi: "Anh mua hoa làm gì?"

Thiện Huệ đáp: "Tôi muốn mua hoa cúng dường Phật Nhiên Đăng, để cầu tương lai thành tựu Phật quả".

Thiếu nữ ngắm nhìn kỹ cậu, sau đó nói: "Tôi thấy anh phát tâm dũng mãnh, cầu Pháp tinh tấn, tương lai sẽ thành đại quả vị. Nếu anh đáp ứng với tôi rằng, trước khi anh đắc Đạo thì sẽ đời đời lấy tôi làm vợ, sau khi đắc Đạo thì cho phép tôi xuất gia làm đệ tử của anh, thế thì tôi sẽ tặng hoa cho anh".

Thiện Huệ nói: "Để đắc Đạo, tôi sẽ buông bỏ hết thảy phú quý vinh hoa, bao gồm cả vợ con, cô có nguyện ý không? Hơn nữa, nếu vì tình yêu của cô mà trở ngại tôi tu Đạo, tội nghiệp của cô sẽ rất lớn. Nếu cô có thể phát nguyện, tương lai tuyệt đối không cản trở hết thảy việc bố thí của thôi, thì tôi sẽ đáp ứng với cô đời sau sẽ lấy cô làm vợ".

Đôi thiếu niên nam nữ này đều có tâm kiên định cầu Đạo, thế là cùng cam kết với nhau. Thiếu nữ đưa cả 7 bông hoa cho Thiện Huệ, hai bông trong số đó, nhờ cậu thay cô dâng lên cho Phật Đà.

Khi đó, quốc vương và đại chúng đều ra khỏi thành nghênh đón Phật Nhiên Đăng. Thiện Huệ cũng nhanh chóng đến cổng thành, đem 7 bông hoa sen tung lên không về phía Phật Nhiên Đăng. 5 bông hoa quay xuống dưới, giống như một cái lọng vàng che phía trên đỉnh đầu Phật Đà, còn hai đóa hoa của cô thiếu nữ áo xanh kia cúng dường cũng nở trên hai vai Phật Đà.

Lúc đó mặt đất ẩm ướt, còn có một rãnh nước; để tránh làm bẩn chân Phật, Thiện Huệ cởi chiếc áo da hươu của mình ra, trải lên mặt đất, lại lấy tóc của mình trải lên, mặt cúi trên chỗ lầy lội, để Phật Đà giẫm lên thân thể mình đi qua.

Phật Nhiên Đăng cảm niệm được sự thành kính từ nội tâm của Thiện Huệ, thế là Ngài thọ ký cho cậu và nói: "Vô lượng kiếp sau, con nhất định thành Phật, hiệu là Thích Ca Mâu Ni".

Đây chính là nguồn gốc câu thành ngữ "Mượn hoa hiến Phật".

Chữ "hiến" trong câu "Mượn hoa hiến Phật" không chỉ có nghĩa là cúng dường, dâng cúng trên bề mặt, mà còn tượng trưng cho lòng thành tín xả thân cầu Phật. Chữ "hoa" ở đây có nghĩa là hoa Utpala (Ưu bát la hoa), tức là hoa sen xanh.

Thiếu nữ áo xanh sau này trở thành vợ của Phật Thích Ca Mâu Ni trước khi đắc Đạo, tức thái tử phi Da Du Đà La (Yasodharā). Sau này quy y Phật môn, bà trở thành tỳ kheo ni đầu tiên, chứng ngộ được quả A La Hán.

Quốc vương mua hoa cúng dường Phật Nhiên Đăng đương nhiên cũng là lòng chân thành, mong muốn thông qua cúng dường Phật mà thoát khỏi bể khổ trần thế, kiến lập công đức cho mình. Nhưng ông không cho phép người khác mua hoa cúng Phật, do đó lòng thành tín của ông đối với Phật là vị tư, là vì lợi ích cá nhân.

Thiếu nữ áo xanh cúng dường Phật là vô tư, cô có thể buông bỏ độc hưởng, nguyện ý chia sẻ công đức với người khác.

Thiện Huệ và thiếu nữ áo xanh cúng dường Phật đều không vì cầu phúc báo, chỉ vì đắc Đạo chân chính.

Vì kính Phật, Thiện Huệ thậm chí không tiếc hết thảy mọi giá. Do đó "Mượn hoa hiến Phật", mấu chốt không phải là "hoa", mà là là cái tâm chí thành xả bỏ hết thảy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play