"Chủ tử, Viên Tài tử bái phỏng." Đức phi nằm trên giường, nghe vậy liền đặt chén sứ men xanh trên tay xuống bàn trà. Cúi đầu đùa nghịch vòng san hô trên tay, nửa ngày sau mới ngẩng đầu nhìn về phía nội thị tới thông báo, "Nô tài ngươi như thế nào còn ở đây, còn không mau thỉnh Viên Tài tử vào."
Thời điểm Viên Tinh Dã bước vào, Đức phi đã cho người bưng lên một bình trà, "Tài tử chớ để ý, đều do ta dạy dỗ nô tài không tốt, không kịp thời bẩm báo làm hại Tài tử ở bên ngoài đợi hồi lâu." Đức phi chính là muốn ra oai phủ đầu Viên Tinh Dã. Đây là lần đầu tiên nàng đối mặt với Viên Tinh Dã trong khoảng cách gần như vậy, trong lòng thầm than khó trách Hoàng Thượng bị nàng mê hoặc đến mất hồn mất vía, quả nhiên là quốc sắc thiên tư. Mấu chốt là, trên người nàng chẳng những không vũ mị như nữ nhân bình thường, ngược lại là anh khí bừng bừng phấn chấn. Lại nghĩ đến, chính mình tuy rằng còn chưa tới ba mươi, nhưng chung quy vẫn không thể so được với người mới vào cung tuổi trẻ mỹ mạo, ghen ghét nhất thời nổi lên cuồn cuộn trong lòng.
Viên Tinh Dã tựa hồ không nghe thấy giọng điệu châm chọc trong lời Đức phi, chỉ hơi mỉm cười, "Hôm nay đến đây là muốn nhận lỗi với nương nương." Nàng nói, "Ngày ấy Lạc Nhan hồi bẩm, ta mới nhận ra chính mình chỉ lo nghĩ đến Hoàng Hậu nương nương, thế nhưng lại quên mất Đức phi, thật là đáng trách, kính mong nương nương rộng lượng bỏ qua lần này."
Đức phi tựa hồ muốn nghiến răng thật chặt, nếu bây giờ nói bản thân để ý, chính là bất kính đối với Hoàng Hậu. Nàng biết ngày hôm nay mình có thể an ổn ngồi ở vị trí Đức phi này đều là nhờ có Hoàng Hậu, nếu không rất có khả năng nàng đã bị ám sát vô số lần. Nhưng nếu nói là không ngại, sao còn có hy vọng lấy lại được thể diện đây.
Kỳ thật việc chuyển tặng lễ vật trước giờ vẫn luôn thực bình thường, rất nhiều phi tần đều đem lễ vật được tặng thu lại để mai sau sử dụng mang tới nơi khác. Chỉ là mọi người đều biết ý mà tránh mặt chủ nhân. Thế nhưng lần này Viên Tinh Dã lại trực tiếp tặng cho Hoàng Hậu, không phải rõ ràng là muốn so đo cùng nàng hay sao?
"Viên Tài tử lo lắng cho Hoàng Hậu, bổn cung tự nhiên là sẽ không để ý." Đức phi nhẹ nhàng xoay người, châu hoa cùng thượng tua trên đầu leng keng rung động.
"Vậy đa tạ nương nương, đây là phấn vẽ mặt cùng kẻ mi Hoàng Thượng ban thưởng, là quốc bảo do Đại Uyên tiến cống, ta may mắn nhận được, nhưng bảo vật hiếm lạ này dùng ở trên người ta thực sự rất lãng phí."
Đức phi nhìn thoáng qua hộp trang điểm tinh xảo trên tay Lạc Nhan, nhấc chén trà bên cạnh lên nhấp một ngụm, chậm rãi mở miệng, "Nếu Tài tử đã nói như vậy, bổn cung cũng không tiện từ chối. Người tới!"
Đức phi ra hiệu thị nữ đem hộp trang điểm thu lại. Viên Tinh Dã uống mấy ngụm trà, tùy ý nói chuyện phiếm vài câu rồi đứng dậy cáo lui.
Trở lại Trường Xuân Cung vừa lúc dùng ngọ thiện, Viên Tinh Dã ăn sơ qua mấy miếng liền đi ngủ.
Bên kia Đức phi đang nhìn hộp trang điểm trong tay, không cần mở ra cũng có thể ngửi thấy hương thơm say lòng người bên trong. Nàng sợ Viên Tinh Dã giở trò quỷ quái, nên cũng chỉ dám hé mở một khe nhỏ, mùi hương tức khắc lan tỏa tràn ngập căn phòng, lưu lại thoang thoảng trong không khí.
"Thật đúng là thứ tốt." Trước đây nàng đã từng gặp qua phấn mặt như thế này, nơi của Hoàng Hậu cũng có một hộp. Đại Uyên tiến cống cũng chỉ có ba hộp, Thái Hậu cùng Hoàng Hậu mỗi người một hộp, còn lại về tay Viên Tinh Dã. Nàng lại nghĩ tới Hạ Tử Mặc, tuy rằng cũng là sủng phi của hoàng đế, nhưng so với Viên Tinh Dã quả thật kém xa. Nhịn không được dùng tay sờ thử một chút, chỉ cảm thấy vào tay trơn mịn tinh tế, so với đồ mình sử dùng không biết muốn tốt hơn bao nhiêu lần.
"Nương nương, đồ vật Viên Tài tử đưa tới liệu có vấn đề gì hay không?" Thị nữ bên người Vân Lan nói. Nàng chính là tâm phúc của Đức phi, lúc này tự nhiên là có thể đưa ra ý kiến.
Tuy rằng hậu cung nguy hiểm từng bước giấu giếm sát khí, bất quá chỉ là một tiểu phi tử được Hạ Đế sủng ái hẳn cũng không có gan giờ trò. Hơn nữa, Đức phi ở hậu cung lâu năm, hiện giờ là thành phần quan trọng nhất trong phe Hoàng Hậu, người thường tự nhiên là không dám động tới nàng. Nàng lắc đầu, "Nàng ta không dám." Tuy rằng Hạ Đế không để ý tranh đoạt đến chết phi tần, nhưng Đức phi dẫu sao cũng là một trong tứ phi, đến cả Lý Quý Phi cũng không dễ dàng đối phó với nàng như vậy.
Bất quá nàng cũng không yên tâm hoàn toàn, liền đem hộp trang điểm cất trở về.
Ngày hôm sau, Đức phi kêu Vân Lan mang một ít đồ bổ tới cho Viên Tinh Dã. Tuy rằng hai người đều biết đối phương không vừa mắt mình, nhưng lúc này đôi bên đều không làm gì được nhau, việc này cũng cứ thế trôi qua.
Hôm nay lại tới ngày mười lăm, Hạ Đế sẽ tới Cung Hoàng Hậu. Hạ Tử Mặc dậy sớm chỉnh trang, tới Cung Hoàng Hậu nói chuyện phiếm, không lâu sau Đức phi cũng đến. Hôm nay Đức phi diễm lệ hơn thật nhiều so với dĩ vãng, nàng suy cho cùng cũng là một mỹ nhân, tuy rằng tuổi tại hậu cung cũng tính là đã cao, bất quá mới hơn hai mươi, bộ dạng trang điểm lên như vậy kinh diễm đến không ít người.
Hạ Tử Mặc ngửi được hương thơm tuy nhàn nhạt nhưng hết mực liêu nhân trên người Đức phi, thầm nghĩ này hẳn là dùng đồ Viên Tinh Dã đưa tới. Nàng biết Đức phi đã truyền thái y đến kiểm tra, chắc hẳn là thái y đã xác nhận phấn mặt không có vấn đề gì. Đến Hạ Tử Mặc còn biết, Hoàng Hậu đương nhiên cũng đã biết, nhưng nàng cái gì cũng không nói, vẫn chỉ nhàn nhạt mỉm cười như cũ.
Hạ Tử Mặc nghĩ Hoàng Hậu hoặc là tự nhận nắm rõ toàn cục trong tay, hoặc chính là tâm kế quá mức thâm trầm.
Hôm nay Hạ Đế tới rất sớm, bình thường đều là dùng bữa tối xong mới lại đây, lần này lại đến trước. Đức phi đã một thời gian lâu chưa thấy được Hạ Đế, vội đứng dậy hành lễ. Tâm tình Hạ Đế cũng không phải thực tốt, thuận miệng nói vài câu với ba người, sau đó liền im lặng.
Ba người đều nhận ra sắc mặt Hạ Đế không tốt, tự nhiên cũng không dám hoa ngôn xảo ngữ điều gì, cẩn thận bồi tiếp Hạ Đế nhàn thoại vài câu là tới thời gian dùng bữa. Đức phi cùng Hạ Tử Mặc đứng dậy cáo lui, Hạ Đế đang định phất tay áo đáp ứng, lúc này đột nhiên ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên người Đức phi. Ngày thường hắn không hay để ý hương liệu các thứ, cũng không nghĩ ra mùi hương này là mùi gì, chỉ cảm thấy hết sức dễ ngửi, tâm tư vừa chuyển, lời nói trong miệng cũng đổi thành "Trẫm đã nhiều ngày không gặp ái phi, chi bằng hôm nay cùng ở lại dùng bữa đi."
Đức phi nghe vậy vô cùng mừng rỡ, vội vàng tạ ơn. Hạ Đế thấy Đức phi ở lại, liền cũng hướng Hạ Tử Mặc bảo nàng cùng lưu lại dùng bữa.
Bốn người cùng nhau ăn tối, không phát sinh vấn đề gì.
Đức phi lại cáo lui lần nữa, Hạ Đế cũng không có ngăn cản. Hạ Tử Mặc và Đức phi cùng nhau rời khỏi Cung Hoàng Hậu.
"Tâm tư Hoàng Thượng hôm nay vẫn luôn ở trên người tỷ tỷ nha." Hạ Tử Mặc nói. Đức phi đầu tiên là mỉm cười, lại nghĩ tới Hạ Đế ngày thường phong lưu, hôm nay còn cảm thấy mình vừa mắt, nói không chừng đến mai là lập tức quên, có chút nản lòng thoái chí.
Hạ Tử Mặc làm sao lại không biết tâm tư Đức phi, liền cười nói, "Muội đã nhiều ngày nay vẫn luôn muốn đi dạo trong cung một chút, bằng không ngày mai tỷ tỷ cùng muội đến hồ Thái Dịch tản bộ đi?"
Mọi người trong cung đều biết Hạ Đế có thói quen đến bên hồ Thái Dịch ngắm hoa, cho nên đám phi tần nhàn rỗi không có việc gì thi thoảng sẽ đến đây, hy vọng có thể ngẫu nhiên gặp được Hạ Đế. Đức phi vẫn luôn tự phụ bản thân không cần dùng đến hạ sách như vậy, nhưng nếu hôm nay không nhân cơ hội mà xuất thủ, phỏng chừng Hạ Đế xoay người sẽ đem nàng quên sạch sẽ. Nghĩ nghĩ liền nói, "Cũng tốt, ngày mai ta chờ muội muội ở trong cung."
Hai người đều ăn ý không đề cập tới mục đích thực sự là để gặp được Hạ Đế. Tiễn đi Đức phi, Hạ Tử Mặc một mình trở lại Hàm Hương Điện. Mấy ngày nay nàng thường xuyên lui tới Cung Hoàng Hậu, quen đường nên cũng không cần mang theo Ngọc Nhi. Trong lòng Hạ Tử Mặc minh bạch, kỳ thật nàng vẫn không dám tin tưởng bất kỳ kẻ nào, tại bên trong thâm cung này, cho dù là Ngọc Nhi cùng nàng lớn lên, nếu có thể thì để nàng ta biết càng ít càng tốt, tránh mai sau trở thành tai họa. T𝑟𝘂𝙮ệ𝘯 ha𝙮 l𝘂ô𝘯 có tại { TR𝘂𝗠TR𝖴 YE𝖭.𝐯𝘯 }
Đi đến bên hồ Thái Dịch, đột nhiên nhớ tới tựa hồ từ buổi sáng hôm đó nhìn thấy Viên Tinh Dã và Hạ Đế cùng nhau ngắm hoa, đến giờ vẫn chưa được gặp lại nàng.
Chính mình đối với Viên Tinh Dã, là tín nhiệm hay là không tín nhiệm? Nếu là không tín nhiệm, vì sao lại trợ giúp nàng? Vạn nhất bị phát hiện, chính là trọng tội, vượt xa hậu cung tranh sủng thông thường. Vì cái gì --- nàng lại vẫn không cách nào cự tuyệt Viên Tinh Dã?
Hạ Tử Mặc tùy ý chọn một chỗ ngồi xuống, sắc trời đã chạng vạng tối, người đi lại trong cung thưa thớt dần, nàng ngồi ở trong chỗ tối cũng không bị ai phát hiện.
Lúc này, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.
"Ai ở nơi đó?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT