Cảnh tượng trước mắt chưa bao giờ gặp qua. Thành giường cổ kính, tứ phía ánh vàng, phía sau là một đám người đang quỳ trên mặt đất, còn có một nam tử toàn thân mặc hoàng bào cũng lẳng lặng quỳ gối nơi đó.

Mà trước mặt là một nữ tử đang nằm trên giường, cả đầu tóc bạc, khuôn mặt đã sớm mang dấu vết phong sương năm tháng. Chỉ có thể mơ hồ nhìn ra được, người này khi còn trẻ hẳn là tuyệt sắc mỹ nhân, khuynh quốc khuynh thành.

"Ta, chỉ sợ sắp không qua được rồi." Nữ tử thấp giọng lẩm bẩm, "Có nàng làm bạn, nhân sinh này của ta không còn gì nuối tiếc, chỉ nguyện kiếp sau ---" Ý thức trong ánh mắt nữ tử bắt đầu chậm rãi tan đi.

Rõ ràng chưa từng gặp qua người này, lại cảm thấy một trận đau đớn thấu tâm can trào dâng.

"Chờ ta, ta nhất định không để nàng đơn độc một người bước qua cầu Nại Hà. Vĩnh sinh vĩnh thế, chúng ta sẽ không bao giờ phải tách ra." Nghe thấy thanh âm của chính mình vang lên, có chút già nua, nhưng vẫn đủ trong trẻo rõ ràng.

- -----

Viên Ứng Lân bừng tỉnh bật dậy, xoa xoa nước mắt trên mặt. Cô thế nhưng lại thương tâm đến phát khóc chỉ vì một giấc mộng. Nghĩ thầm, có lẽ đấy là kiếp trước của mình.

Đứng dậy mặc quần áo, Viên Ứng Lân tới phòng bếp làm bữa sáng. Bởi vì cô không quen ở chung với người khác, cho nên từ rất sớm đã dọn ra ngoài ký túc xá, thuê một căn hộ riêng.

Tiết trời mùa đông có chút lạnh lẽo, cô muốn đến thư viện tìm Hạ Tê Đồng.

Có lẽ --- nữ tử trong mộng kia chính là Hạ Tê Đồng đi. Bằng không vì sao chỉ một khoảnh khắc nhìn thấy Hạ Tê Đồng kia, đã sinh ra cảm giác muốn bảo hộ nàng suốt cuộc đời này?

"Em đang xem gì vậy?" Viên Ứng Lân cầm túi giữ nhiệt đi vào thư viện, nhét túi giữ nhiệt vào trong tay Hạ Tê Đồng, nhẹ giọng hỏi. Hạ Tê Đồng quơ quơ quyển sách trên tay.

Viên Ứng Lân mỉm cười, "Đang đọc sách sử sao?"

"Lâm Võ bản ký." Hạ Tê Đồng gật đầu, "Học kỳ sau nhiều môn chuyên ngành, em muốn mượn quyển sách này." Nàng giơ thẻ mượn sách trong tay lên.

Tới bàn đăng ký mượn sách, xong xuôi hai người bước ra khỏi thư viện. Viên Ứng Lân nói, "Chị không biết em có hứng thú với triều đình Đại Khải."

"Em cảm thấy đó là một triều đại thật sự rất huy hoàng." Hạ Tê Đồng giải thích. Hai người rất ít khi nói tới chuyên ngành của mình, "Lúc trước em quyết định theo học lịch sử chính là bởi yêu thích Khải triều. Nếu không phải người nhà một mực phản đối, ý định ban đầu của em là muốn học khảo cổ."

"Triều đại Đại Khải trải qua hơn 400 năm, cũng xem như là trường thọ, nhưng chung quy vẫn không thể tránh được vận mệnh." Viên Ứng Lân gật đầu nói.

"Khải triều giai đoạn đầu, mấy hoàng đế khi đó đều là minh chủ, đến cả Hạ Đế cũng có thể tính là trung dung chi quân, tới thời Lâm Võ Đế cùng Hiếu Đế càng thêm hưng thịnh, đạt tới đỉnh điểm vương triều. Chỉ tiếc là vài đời hoàng đế tiếp theo ngu ngốc vô năng, tuy rằng cũng có hai người tầm trung, nhưng cuối cùng vẫn không thoát khỏi suy sụp."

"Vậy em thích nhất là người nào?" Viên Ứng Lân hỏi.

"Lâm Võ Đế Viên Tinh Dã." Hạ Tê Đồng không chút do dự đáp.

"Vì sao?"

"Tuy rằng quan hệ giữa Lâm Võ Đế cùng Hoàng Hậu Hạ Tử Mặc bị người đời kiêng dè, nhưng hai người xác thực là nữ đế cùng nữ hậu duy nhất được chính sử ghi lại. Mấu chốt hơn nữa là, cảm tình hai người trước sau như một, chỉ riêng điểm này thôi cũng đủ để em thật sự rất thích Viên Tinh Dã. Chính sử có ghi, sau khi Hạ Hoàng Hậu chết đi chưa đến hai ngày, Lâm Võ Đế cũng lặng lẽ ly thế. Đủ để thấy hai người tình thâm ý trọng.".

||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba |||||

Viên Ứng Lân gật gù, "Nghe nói hai người hợp táng, nhưng không nhập hoàng lăng, thẳng đến tận ngày hôm nay vẫn chưa tìm được huyệt mộ của bọn họ."

Hạ Tê Đồng cười nói, "Em đã tra cứu thật nhiều sách vở, trong một quyển bí thư có viết mộ phần của hai người là do Tể Tướng Hạ Hàn Thu kiến tạo, chỉ là không biết nằm ở chỗ nào."

Thời điểm nói tới mấy chuyện này, ánh mắt Hạ Tê Đồng tỏa sáng, tựa như vô vàn tinh quang trên cao, Viên Ứng Lân mỉm cười vuốt đầu nàng, "Nếu em thích như vậy, mai sau có thể tiếp tục theo học khảo cổ."

"Em cũng muốn thế, chỉ sợ người nhà không cho phép." Hạ Tê Đồng cúi đầu nói, "Bố em vẫn luôn hy vọng em có thể nối nghiệp ông, lần này em nhất quyết chọn khoa Lịch sử đã khiến ông bất mãn lắm rồi."

Viên Ứng Lân dịu giọng nói, "Lâm Võ Đế cùng Hạ Hoàng Hậu, một người họ Viên một người họ Hạ. Hai chúng ta vừa vặn giống bọn họ."

Hạ Tê Đồng chỉ cảm thấy tim đập dồn dập, cơ hồ hít thở không thông.

Viên Ứng Lân nói như vậy là có ý gì? Chỉ đơn thuần nhắc đến họ của hai người thôi sao? Hay là ---

"Ý của chị là ---" Viên Ứng Lân thử mở lời, ngữ khí có chút chần chừ. Không phải cô do dự với tình cảm của mình, mà là sợ dọa đến Hạ Tê Đồng.

"Nếu như em muốn tiếp tục theo khảo cổ học, người nhà không cho phép, chị nuôi em thì thế nào?" Viên Ứng Lân chậm rãi nói từng chữ, "Ý chị là --- chúng ta ở bên nhau đi."

Nói xong, trong lòng thấp thỏm không nguôi. Hạ Tê Đồng là nữ, cô cũng là nữ, nhưng cô hoàn không cảm thấy có vấn đề gì. Nếu không phải là sợ dọa đến Hạ Tê Đồng, cô đã ngỏ lời từ rất lâu rồi.

Hạ Tê Đồng chỉ cảm thấy nhịp tim dần dần bình ổn trở lại, nỗ lực khống chế cảm xúc của mình, mỉm cười nhìn Viên Ứng Lân.

"Vâng."

Hai người xác định quan hệ, Hạ Tử Mặc không ở ký túc xá nữa, mà dọn tới căn hộ của Viên Ứng Lân. Căn hộ này cũng không nhỏ, hai phòng một sảnh, Viên Ứng Lân và Hạ Tê Đồng vừa vặn mỗi người một gian.

Tuy rằng ở chung cùng một chỗ, nhưng hai người cũng không có hành động quá mức gì, thân mật nhất cũng chỉ là nắm tay. Mỗi ngày tỉnh dậy cùng ăn bữa sáng, sau đó đi học, ở trường học ngây ngốc một ngày, chiều tối lại cùng nhau đi mua đồ về nấu cơm. Ngày qua ngày đều thật thích ý.

Viên Ứng Lân vừa hết năm hai, nhiệm kỳ mới Hội sinh viên bầu cô làm Chủ tịch, lập tức bận rộn hơn rất nhiều.

Hôm nay cô vừa bước ra từ trong văn phòng Hội sinh viên, Chu Vũ bám theo sau sát gót, cười nói, "Ứng Lân, chúng mình cùng ăn cơm trưa đi, thuận tiện thảo luận hoạt động sắp tới một chút."

Viên Ứng Lân nhìn đồng đồ đeo tay, nhàn nhạt nói, "Không được, mình hẹn Tê Đồng ăn cơm, có chuyện gì để chiều nói."

"Nhưng buổi chiều còn có tiết học." Tươi cười trên mặt Chu Vũ cứng nhắc. Viên Ứng Lân nhíu mày, "Vậy tan học cũng được." Biểu tình Chu Vũ tức khắc ảm đạm u ám.

Viên Ứng Lân lẳng lặng nhìn Chu Vũ, ánh mắt cô ngày thường đạm mạc không rõ hỉ nộ ái ố, nhưng lúc này đây dường như có một chút thâm ý bên trong. Mang theo hàn ý thấu xương lạnh lẽo, tựa hồ có thể đóng băng Chu Vũ ngay tại chỗ này.

Chu Vũ giật mình sửng sốt, chờ đến khi kịp định thần Viên Ứng Lân đã không còn bóng dáng. Chu Vũ từ xa nhìn thấy Hạ Tê Đồng đang chờ cô ở ven đường. Viên Ứng Lân đi tới xoa đầu Hạ Tê Đồng, sau đó Hạ Tê Đồng nói gì đó, Viên Ứng Lân nhịn không được tươi cười vui vẻ.

Cô và Viên Ứng Lân là bạn học cùng lớp, vốn dĩ cơ hội làm thân phải thật nhiều mới đúng, nhưng không ngờ Viên Ứng Lân vừa nhập học không lâu đã dọn ra khỏi ký túc xá. Vì có thể tạo cơ hội tiếp xúc nhiều hơn, Chu Vũ mới quyết định tiến vào Hội sinh viên.

Nhưng là, Viên Ứng Lân trước giờ đều chưa từng để ý đến cô --- ánh mắt Chu Vũ tối tăm lạnh lẽo. Cô đã từng nghĩ, nếu như mai sau Viên Ứng Lân kết giao với nam sinh, cô cũng đành chấp nhận. Nhưng ngàn lần vạn lần không nghĩ tới Viên Ứng Lân sẽ thích nữ sinh, mà người kia lại không phải là cô.

Không biết từ khi nào, bên trong trường học bắt đầu lưu truyền tin đồn, nói Hạ Tê Đồng khoa Lịch sử là kẻ thứ ba được đại gia bao dưỡng, nói nàng vì hám tiền mua đồ hàng hiệu mà không tiếc bán rẻ thân thể chính mình.

Càng đồn càng thêm bát quái. Tuy rằng đã truyền tới bên tai Hạ Tê Đồng, nhưng nàng cũng chỉ cười cười cho qua, hoàn toàn không để ý.

Thẳng đến một ngày, giảng viên phụ đạo tìm nàng tới nói chuyện.

Không biết là ai khởi xướng, phát một cái thiệp trên Tieba của trường, bên trong có thật nhiều ảnh chụp Hạ Tê Đồng cùng một người đàn ông xa lạ thân mật ôm nhau. Hạ Tê Đồng giải thích rõ ràng với giảng viên một phen, sau đó đi ra khỏi văn phòng.

Nàng nguyên bản không định để ý tới chuyện này, nhưng không ngờ người kia vẫn không chịu dừng tay. Mấy tấm hình đó không phải là thật, kỹ năng chỉnh sửa ảnh cũng thật tốt, nhìn thoáng qua một chút cũng không giống làm giả.

Hạ Tê Đồng không ngại người ngoài suy nghĩ linh tinh, nàng chỉ để tâm liệu Viên Ứng Lân có tin vào mấy lời đồn đại vô căn cứ trong trường hay không. Trở lại căn hộ của hai người, Hạ Tê Đồng thu hồi u sầu trên mặt, nàng muốn tự mình nghĩ cách giải quyết trước.

"Em về rồi, giảng viên phụ đạo tìm em có chuyện gì vậy?" Viên Ứng Lân đã làm đồ ăn xong, chỉ chờ Hạ Tê Đồng trở về. Hạ Tê Đồng cười nói, "Không có chuyện gì, một ít sự tình trên lớp thôi."

Mấy ngày nay Viên Ứng Lân bận tới bận lui, sắp tới kỳ nghỉ đông, Hội sinh viên có rất nhiều thứ cần chuẩn bị. Hạ Tê Đồng thầm nghĩ cô hẳn còn không có thời gian để ý chuyện này, cũng không biết nên mở lời với cô như thế nào.

"Nghỉ đông em có muốn tới nhà chị không?" Viên Ứng Lân hỏi.

"Nhà chị?" Viên Ứng Lân không phải người thành phố này, mỗi kỳ nghỉ đều rút ra một chút thời gian về nhà. Hạ Tê Đồng tức khắc quăng chuyện vừa rồi ra sau đầu, "Em tới có ổn không? Người nhà chị ---"

"Không sao, hiện giờ trong nhà chỉ còn anh trai chị, bố mẹ chị đều ở nước ngoài." Viên Ứng Lân cười nói, "Anh ấy sẽ không để ý tới chuyện này đâu."

Hạ Tê Đồng vui vẻ gật đầu, "Vậy được." Nàng cần phải nhanh chóng giải quyết sự tình kia.

Ngày hôm sau, trên trang mạng trường tràn ngập ảnh gốc của những bức hình Hạ Tê Đồng bị bao dưỡng kia, một đống người nhao nhao ngồi phân tích dấu vết chỉnh sửa ảnh. Tin đồn Hạ Tê Đồng là tình nhân được bao dưỡng nhanh chóng bị dập tắt.

Sau đó lập tức tới kỳ khảo thí cuối khóa, sinh viên đều không rảnh bát quái này nọ, bắt đầu niệm kinh khấn phật mong được tổ tiên phù hộ. Tin đồn lần này chậm rãi tan biến. Rồi sau đó Hạ Tê Đồng nói với người nhà muốn đi ra ngoài chơi mấy ngày, cùng Viên Ứng Lân lên máy bay.

Viên gia là gia tộc lâu đời nổi tiếng ở thành phố này, hiện giờ do anh trai cô Viên Ứng Kỳ tiếp quản mọi chuyện. Hạ Tê Đồng rất ít khi nghe thấy Viên Ứng Lân nhắc tới người nhà, bước chân vào tới cửa lập tức nhìn thấy Viên Ứng Kỳ, mới phát hiện nét mặt hai anh em Viên gia thật sự rất giống nhau. Tuổi Viên Ứng Kỳ lớn hơn Viên Ứng Lân một chút.

Viên Ứng Kỳ phân phó quản gia mang hành lý của Hạ Tê Đồng vào nhà, sau đó để người dẫn Hạ Tê Đồng tới phòng trước. Chờ đến khi Hạ Tê Đồng rời khỏi, hắn mới nhìn chằm chằm Viên Ứng Lân, "Quan hệ hai đứa là gì?"

"Người yêu."

"Vớ vẩn!" Viên Ứng Kỳ tức giận mắng, nhíu mày đi lại quanh phòng, chậm rãi nói, "Nếu như em chỉ chơi bời nhất thời, anh sẽ không quản. Nhưng nếu là nghiêm túc, anh khuyên em nhanh chóng từ bỏ đi."

"Vì cái gì? Anh với anh Tần không phải cũng như thế sao?" Viên Ứng Lân lạnh lùng nói, "Chỉ cho quan châu phóng hỏa, không cho phép dân chúng thắp đèn?"

"Anh với Hạ Tần ---" Viên Ứng Kỳ xù lông, "Chính là bởi bọn anh như vậy nên mới không muốn em đi con đường này."

"Muộn." Viên Ứng Lân lạnh nhạt xoay người rời khỏi, để lại đằng sau Viên Ứng Kỳ thở dài cười khổ.

"Thôi bỏ đi, mỗi người đều có duyên số của mình." Viên Ứng Lân đi rồi, một thiếu niên bước ra từ phòng đọc sách, tới trước người Viên Ứng Kỳ, duỗi tay nhẹ nhàng xoa xoa trán hắn.

Nhìn người mình yêu trước mặt, Viên Ứng Kỳ ủ rũ nói, "Em gái này của em, từ nhỏ không thân cận bất kỳ ai, lớn lên bộ dáng lạnh lùng dọa người khác chỉ hận không kịp chạy. Năm đó em còn lo em ấy sẽ độc thân cả đời, không nghĩ tới ---"

"Vậy không phải là chuyện tốt sao." Hạ Tần ôn hòa cười cười, ánh mắt ấm áp nhìn hắn.

"Ít nhất em cũng cần phải nói với bố mẹ một tiếng trước đã." Viên Ứng Kỳ lắc đầu.

Học kỳ mới bắt đầu, Chu Vũ nhận được tin chuẩn bị tham gia chương trình trao đổi sinh viên quốc tế, nhà trường thông báo cô sẽ hoàn thành các năm học sau ở nước ngoài. Chu Vũ còn chưa kịp phản ứng đã bị nhà trường tống cổ xuất ngoại. Hạ Tê Đồng không khỏi nghi hoặc, sao lại nói đi là đi như thế? Nhưng Viên Ứng Lân trái lại một chút cũng không ngạc nhiên.

Vài năm sau, Viên Ứng Lân tốt nghiệp, ở lại An Đại giúp đỡ xử lý kinh doanh bên chi nhánh công ty tại thành phố. Hạ Tê Đồng thi đậu nghiên cứu sinh khoa Khảo cổ tại đại học An Đại.

Qua thêm mấy năm, hai người bất chấp người ngoài phản đối, nắm tay nhau bay sang Hà Lan kết hôn.

Tình yêu một kiếp này bình đạm nhẹ nhàng, chỉ là đối với một vài người, đơn giản như vậy lại vừa đủ trân quý.

- Toàn văn hoàn -

- -------------------------------------

Lời Editor: Mong Viên Ứng Kỳ cùng Hạ Tần mãi mãi hạnh phúc bên nhau.

Chính thức edit và beta xong bộ truyện này. Thật ra mình vốn có ý định viết 1 bài cảm nhận của mình một chút vì mình thật sự rất tâm đắc bộ này. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cảm nhận của mỗi người một khác, hơn nữa để một đứa xuất thân ban tự nhiên như mình viết chắc không ma nào vào đọc mất =)))

Cảm ơn mọi người đã đi cùng mình tới cuối con đường này. Nếu như tương lai mình nổi hứng edit thêm bộ nào đó, mong các bạn tiếp tục ủng hộ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play