Hậu cung tuy không được tham chính, nhưng tin tức từ tiền tuyến vẫn không ngừng truyền tới, đa phần lại đều là tin xấu. Hạ Đế đã vài lần phát hỏa trên triều, nhưng cuối cùng cũng vẫn chưa tìm được biện pháp.

Sau khi hạ triều, Hạ Đế theo lệ thường đi tới Trường Xuân Cung. Viên Tinh Dã đang đọc sách dưới tàng cây, thời tiết tuy rằng oi bức nhưng nàng lại không hề có chút khó chịu nào, trên mặt một tia không thoải mái cũng không có, biểu tình đạm nhiên trước sau như một. Một chiếc lá cây xanh biếc theo gió lơ lửng từ trên không đáp xuống trang sách, Viên Tinh Dã cũng không phiền lòng, thuận tay đem lá cây kẹp lại bên trong.

Hạ Đế một thân tức giận lập tức biến mất, lẳng lặng đứng trước cửa cung nhìn Viên Tinh Dã hồi lâu, không ai biết được hắn đang suy nghĩ điều gì, nửa ngày sau mới lên tiếng, "Ái phi quả nhiên là quốc sắc thiên tư, những nữ nhân trước giờ trẫm nhìn qua so ra thật sự đều là tầm thường."

"Hoàng Thượng quá lời rồi, so với Hoàng Hậu cùng Lý Quý Phi và các vị tỷ tỷ, thần thiếp hổ thẹn không theo kịp một phần."

"Ái phi không cần quá khiêm tốn." Hạ Đế nở nụ cười thực sâu, là một loại tươi cười Viên Tinh Dã chưa bao giờ nhìn thấy, nhưng lại cảm giác được hắn không quá vui vẻ, tuy cũng không phải là khổ sở. Cân nhắc một chút, vẫn là không nên nói gì.

Hạ Đế sau khi cùng Viên Tinh Dã dùng xong ngọ thiện mới quay trở lại Ngự Thư Phòng. Sau giờ ngọ vài canh, Viên Tinh Dã cũng cho người làm một chút thức ăn nhẹ, muốn đích thân mang đến chỗ Hạ Đế, thuận tiện thám thính tình hình một chút.

Trên đường đến Ngự Thư Phòng tình cờ gặp phải Hạ Tử Mặc đang đi tới Cung Hoàng Hậu. Từ sau lần đó nàng ra khỏi Hàm Hương Điện, hai người cũng đã nửa tháng chưa gặp lại. Phía sau Hạ Tử Mặc có hai người mới đi theo, Viên Tinh Dã biết là tân thái giám Hạ Đế sai người đưa tới, được Hạ Tử Mặc đặt tên là Hạnh Nhân cùng Hạch Đào.

Nghĩ đến đây, khoé miệng Viên Tinh Dã xuất hiện một mạt mỉm cười ấm áp, ánh mắt vẫn luôn đạm mạc không chút gợn sóng lúc này nổi lên một tia tiếu ý, "Muội muội đây là muốn đi thỉnh an Hoàng Hậu nương nương sao?"

"Hoàng Hậu mấy ngày nay nhiễm chút phong hàn, bổn cung đến vấn an." Đây là lần đầu tiên Hạ Tử Mặc dùng danh xưng bổn cung với Viên Tinh Dã, Viên Tinh Dã nhất thời sửng sốt, hồi lâu mới cười cười đáp lại, "Là bổn cung sơ sót, vẫn là muội muội nhọc lòng, chỉ hy vọng nương nương không hướng ta trách tội."

"Vậy không quấy rầy tỷ tỷ, muội muội liền cáo lui." Hạ Tử Mặc xoay người rời đi, Viên Tinh Dã cũng tiếp tục hướng Ngự Thư Phòng đi đến, "Sau khi trở về, chuẩn bị một phần lễ vật đưa đến Cung Hoàng Hậu."

"Vâng." Lạc Nhan đáp, tiếp tục đi theo phía sau Viên Tinh Dã.

Viên Tinh Dã đến gần Ngự Thư Phòng, nghe được thanh âm đề cao của Hạ Đế, "Chẳng lẽ toàn quốc Đại Khải mênh mông chúng ta, lại không có lấy một Nguyên soái hữu dụng hay sao? U Châu lại mất thêm một châu, tất cả các ngươi ngẩng mặt lên cho trẫm, nói cho trẫm đây là chuyện gì!"

Chiến sự tiền tuyến không ổn, việc này đối với nàng lại là tin tốt.

Trở lại Trường Xuân Cung, Viên Tinh Dã lấy ra một phong thư đưa cho Lạc Nhan, "Ngươi đem phong thư này đến phủ Mục tướng quân, thuận tiện hồi Viên phủ lấy vò rượu ta mang từ biên quan về đây."

Lạc Nhan gật đầu. Tuy rằng phi tử rất khó để xuất cung, nhưng Lạc Nhan thân chỉ là tùy tùng bên người nàng nên có thể, tuy vẫn gặp chút khó khăn, nhưng còn may hiện tại Viên Tinh Dã đang được sủng ái nhất hậu cung nên cũng không ai dám dị nghị.

Sau khi Lạc Nhan rời khỏi, Viên Tinh Dã mang theo hai thị nữ - hai thị nữ này là người trong cung, không phải thân binh cùng nàng tiến cung, ba người mang theo lễ vật hướng tới Cung Hoàng Hậu. Cũng không biết là do lễ vật quá nặng hay do đường xa khó đi, thị nữ bên trái đang cầm một kiện vải gấm bỗng vấp chân, cả người ngã sấp xuống. Kiện vải gấm thượng hạng cũng lăn tới trên đất, tuy rằng đường đá trải sỏi cũng không có bùn đất vấy bẩn, nhưng thị nữ kia vẫn sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, cả người run rẩy quỳ rạp xuống.

"Nô --- nô tỳ đáng chết, thỉnh cầu nương nương tha mạng."

Viên Tinh Dã nhìn thoáng qua thị nữ đang run rẩy, thuận tay ngắt một cành lá liễu bên cạnh, nhàn nhạt nói, "Ngươi nói đáng chết, lại muốn được tha mạng. Vậy rốt cục vẫn là đáng chết hay là tha mạng?"

"Nô --- nô tỳ không phải là cố ý, chỉ là --- là ---"

"Được rồi, đứng lên đi."

Thị nữ như được đại xá đứng lên. Viên Tinh Dã lại nhìn tới kiện vải gấm trên đất kia. Tuy rằng ánh lụa vẫn diễm lệ như cũ, nhưng tuyệt đối không có khả năng cứ như vậy mà đưa tới chỗ Hoàng Hậu. Vậy hiện tại, cũng không thể tay không đi gặp Hoàng Hậu được. Nàng thẫn thờ nhìn xa xăm một chút, hồi lâu mới lên tiếng, "Hồi cung."

Trên đường trở lại Trường Xuân Cung, Viên Tinh Dã để thị nữ vừa vấp ngã vừa rồi đem lễ vật trở về trước, còn chính mình mang thị nữ còn lại đổi hướng đi tới tẩm cung của Lý Quý Phi, Chiêu Hoa Cung.

Thời điểm này là lúc an tĩnh nhất tại Chiêu Hoa Cung. Lý Quý Phi thích ngủ trưa sau giờ ngọ, rất ít người sẽ tới quấy rầy nàng ngay lúc này. Viên Tinh Dã tới đúng lúc nàng vừa thức dậy, búi tóc trên đầu vẫn còn hơi chút hỗn độn, càng tôn lên ngũ quan tiếu lệ tựa tiên của nàng.

"Muội muội như thế nào lại tới lúc này, người đâu, mau dọn chỗ." Lý Quý Phi cười nói.

"Đoán chắc tỷ tỷ vừa dậy." Viên Tinh Dã ngồi bên cạnh giường, trên bàn đặt một ít trái cây cùng đồ ngọt đã bày biện chỉnh tề. Liền tính là nhàn thoại, ngữ khí Viên Tinh Dã vẫn như cũ khô khan, không mang bất kỳ sắc thái cảm xúc nào. Trong mắt không có ý cười, nhưng cũng không tính là lạnh lẽo.

||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||

Lý Quý Phi cũng không để ý nhiều, mặt vẫn tươi cười như cũ, "Muội muội đến là có việc gì sao?"

"Muội vừa mới trên đường tới Cung Hoàng Hậu trở về, dọc đường nghĩ đến thăm tỷ tỷ."

Lý Quý Phi tùy tiện khoác thêm một kiện áo lụa bên ngoài, thiết kế đơn giản chỉ thêu một đóa mẫu đơn ở góc áo, nhẹ nhàng sửa sang lại búi tóc. Nghe được Viên Tinh Dã nói, nàng cũng không có quá nhiều phản ứng, "Thân thể Hoàng Hậu vẫn ổn chứ?"

Hậu cung hiện giờ đã gần đến mức không giống một hậu cung thông thường. Lý Quý Phi cùng Hoàng Hậu mỗi người độc chiếm một phương, trừ bỏ những trường hợp tối yếu, hai người cũng không gặp mặt nhau, càng miễn tới thỉnh an ngày thường. Hạ Đế vẫn luôn thực dung túng Lý Quý Phi, Hoàng Hậu dù có muốn mượn chuyện đàn áp cũng là hữu tâm vô lực*.

(* hữu tâm vô lực: có ý muốn làm gì đó nhưng lại không thể thực hiện được)

"Nghe nói Hoàng Hậu nhiễm phong hàn nên muốn đến vấn an, chỉ là thị nữ trên đường đi lại mang lễ vật dâng lên Hoàng Hậu đánh rớt, muội đành phải hoãn lại đợi khi khác tới thỉnh an." Viên Tinh Dã cười nói. Tay cầm lên chén trà bằng sứ tráng men xanh bên cạnh, chậm rãi uống một ngụm, "Nô tài trong cung quả thực vô tích sự." Ngữ khí đạm mạc, nghe không ra hỉ nộ ái ố.

Lý Quý Phi trái lại tươi cười, "Hạ nhân như thế còn lưu lại làm gì, muội muội xem trong số người nơi này của ta, thấy thích ai cứ việc mang về cung, đến lúc đó ta cùng người bên Cung Đình Cục nói một tiếng là được."

"Vậy đa tạ tỷ tỷ." Viên Tinh Dã tuy nói cảm tạ, nhưng cũng không nói rõ là muốn lấy đi người nào. Hai người hàn huyên một hồi, sau đó nghe thông báo Hiền phi đến bái phỏng. Quý Phi, Hiền phi, Thục phi, Đức phi, bốn người này trừ bỏ Đức phi là Hoàng Hậu nhất hệ, còn Hiền phi và Thục phi đều do một tay Lý Quý Phi nâng đỡ, Viên Tinh Dã cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy Hiền phi đến Chiêu Hoa Cung.

Nói tới Hiền phi, tuổi tác so với Lý Quý Phi còn nhiều hơn vài tuổi. Nguyên bản phân vị của nàng là Chiêu nghi, sau khi Lý Quý Phi đắc thế mới thượng vị lên Hiền phi. Hiền phi bộ dáng thanh tú mỹ lệ, song nhiều năm sống trong cung khiến dung mạo nàng đã có vài phần tiền tụy. Tuy rằng trang điểm tinh xảo, nhưng mỏi mệt trong ánh mắt kia thực sự không thể lừa mình dối người.

"Viên Tài tử cũng ở đây." Hiền phi vừa vào cửa liền tươi cười, ngồi xuống bên cạnh Lý Quý Phi, tùy ý nói chuyện đôi ba câu.

"Trên đường bổn cung tới đây, nhìn thấy trong cung có rất nhiều địa phương tiêu điều cũ kỹ, những năm gần đây hoàng cung cũng không có đại tu sửa toàn bộ lần nào, thật nhiều nơi đều đã cổ xưa thê lương." Hiền phi nói.

Lý Quý phi cầm lấy một quả vải, nhẹ nhàng bóc ra lớp vỏ mềm bao quanh, "Cũng bởi mấy năm nay đều không có đại lễ gì, trừ bỏ lần đại trùng tu sau khi Hoàng Thượng đăng cơ khi đó, hoàng cung vẫn giữ nguyên trạng thái như vậy."

Hiền phi đang che miệng cười, lại nghe thấy Lý Quý Phi nói tiếp, "Hoàng Thượng lo lắng hao tài tốn của, chúng ta thân làm phi tử hẳn là nên noi gương."

"Chiêu Hoa Cung của tỷ tỷ quả thật có chút cũ kỹ." Viên Tinh Dã lên tiếng. Lý Quý Phi ăn quả vải, lau đi chất lỏng trên tay, có chút bất đắc dĩ, "Bổn cung đương nhiên là biết, chỉ là trùng tu cả một tòa cung điện lớn như vậy xác thực hao phí có chút lớn."

Đồ vật trong cung Lý Quý Phi đều là trân bảo thiên kim khó cầu, ngay cả đến đọc sách ban đêm cũng là dùng dạ minh châu chiếu sáng. Từ trong miệng nàng nói sợ hao tài tốn của, nghe cũng đã biết là làm bộ làm tịch. Viên Tinh Dã đạm cười, "Muội cảm thấy, Lý Quý Phi đổi một tòa cung điện khác mới tương đối tốt."

Đổi một tòa cung điện khác?

Lý Quý Phi bưng tách trà lên, không có biểu hiện gì, trái lại Hiền phi sửng sốt một chút.

Quý Phi ở tại Chiêu Hoa Cung, đã là cung điện tốt nhất trong cả hoàng cung, trừ bỏ tẩm cung của Hoàng Thượng và Cung Hoàng Hậu. Như vậy đổi một tòa khác, ý là nói --- "Muội muội nói đùa, còn có nơi nào có thể tốt hơn Chiêu Hoa Cung này của ta nữa."

"Tỷ tỷ nói thật đúng. Canh giờ đã không còn sớm, muội thỉnh cáo lui trước." Viên Tinh Dã đứng dậy hành lễ.

Sau khi Viên Tinh Dã rời đi, Hiền phi mới lộ ra lo lắng cùng sốt ruột, "Ý tứ của nàng ta chính là ---"

Lý Quý Phi không trả lời, chỉ cười lạnh một tiếng. Chờ cung nữ đem trà cụ Viên Tinh Dã vừa dùng qua đem xuống, nàng mới chậm rãi mở miệng, "Không cần manh động, trước tiên nhìn xem nàng ta muốn làm cái gì."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play