"Đại Hãn!" Tướng sĩ Khuyển Nhung hô lên, trông thấy Viên Tinh Dã quỳ ở trên lưng ngựa của Dã Lợi Hợp, lạnh lùng nhìn mọi người xung quanh, trường kiếm trong tay đặt ở trên cổ Dã Lợi Hợp.

Nàng từ sớm đã tới chỗ này, chỉ là vẫn luôn ẩn thân chờ đợi thời cơ, vừa rồi thừa dịp mọi người ngây ngẩn mới nhanh chóng phi thân đến, một kiếm chế trụ Dã Lợi Hợp. Nàng cũng biết Dã Lợi Hợp trời sinh thần lực, cho nên trên trường kiếm đã bôi thêm độc dược.

Nàng chưa bao giờ dùng đến độc dược trên chiến trường, nhưng hiện tại tình thế hai bên không cân bằng, Viên Tinh Dã cũng tự nhận bản thân trước giờ không tính là người quân tử.

Khuyển Nhung quân nguyên bản đã nghĩ nắm chắc chiến thắng, tức khắc lại hốt hoảng không biết làm thế nào cho phải, nhưng thật ra Dã Lợi Hợp lại phi thường trấn định, "Viên Tinh Dã, ngươi muốn làm gì?"

Viên Tinh Dã lạnh lùng lên tiếng, "Dã Lợi Đại Hãn, thỉnh hạ lệnh tất cả chúng tướng sĩ đều lui đi, chúng ta sau khi trở lại U Châu tự nhiên sẽ thả ngươi quay về, bằng không ---" Nàng không nói tiếp, nhưng mọi người đều có thể đoán được nửa câu còn lại là gì.

Dã Lợi Hợp hít sâu một hơi, loại chuyện bị chấn trụ làm con tin này còn khiến hắn khó tiếp thu hơn cả chết trận chốn sa trường. Một cỗ phẫn nộ trào lên trong lòng, khiến hắn cơ hồ cảm thấy muốn lập tức chịu chết tại đây.

"Dã Lợi Đại Hãn vẫn nên suy nghĩ cặn kẽ một chút, ngươi nếu như bỏ mạng tại đây, nhiều nhất cũng chỉ có thể kéo theo bổn soái cùng xuống hoàng tuyền, nhưng hẳn là toàn quân Khuyển Nhung sẽ nhanh chóng tan rã, không biết bá tánh trong thành Uy Nhung có thể chống cự được Khải quân tấn công bao lâu." Viên Tinh Dã nhàn nhạt nói, lại giống như tạt một chậu nước lạnh lên toàn thân Dã Lợi Hợp.

Dã Lợi Hợp khôi phục thanh tỉnh, nhẫn nhịn gằn giọng, "Các người đều lui lại."

Tướng sĩ tới chỗ này đều một lòng trung tâm với Dã Lợi Hợp, tự nhiên không muốn hắn thân chết, đành phải chậm rãi lùi lại. Bùi Thập Viễn thấy bọn họ thối lui, chỉ cảm thấy bản thân lung lay sắp ngã, nhưng Thẩm Băng bên cạnh đã giơ tay đỡ lấy hắn.

"Dã Lợi Đại Hãn không cần nôn nóng, bổn soái sẽ không lấy mạng ngươi lúc này." Viên Tinh Dã nói, Dã Lợi Hợp tức giận, "Nếu là chết trên tay ngươi, bổn hãn cũng không cảm thấy đáng tiếc. Ngươi còn có yêu cầu gì nữa?"

"Để chúng ta rời đi, chờ đến khi tới một địa phương tương đối an toàn, bổn soái sẽ thả ngươi quay lại." Viên Tinh Dã đáp, Dã Lợi Hợp cười lạnh, "Đến lúc đó chỉ sợ bổn hãn với ngươi hai người cùng bồi mạng lẫn nhau."

Viên Tinh Dã nhìn Dã Lợi Hợp, trừ bỏ lúc ở bên cạnh Hạ Tử Mặc, ánh mắt nàng vẫn luôn bình thản đạm mạc, hiện tại nhìn tới Dã Lợi Hợp cũng không phải ngoại lệ, không hề bởi vì hắn là địch nhân mà có điểm thay đổi.

"Nếu như Dã Lợi Đại Hãn nhất quyết nghĩ như vậy, bổn soái cũng đành hết cách." Viên Tinh Dã nói, "Bất quá hiện tại ngươi cũng chỉ có thể nghe theo bổn soái hành sự. Thỉnh Đại Hãn truyền lệnh, để tất cả binh lính Khuyển Nhung xung quanh nhanh chóng tập kết về chỗ này."

Dã Lợi Hợp bất đắc dĩ. Hắn tuy rằng trúng độc, nhưng cũng không cam tâm mặc người sai khiến, hắn nãy giờ vẫn luôn cố gắng tìm kiếm yếu điểm trên người Viên Tinh Dã, nhưng lại kinh ngạc phát hiện ra nàng một chút sơ hở đều không hề có.

Viên Tinh Dã đây là có phần lo lắng cho Hạ Tử Mặc. Tuy rằng đa phần Khuyển Nhung quân đều đã bị hai người Thẩm Băng cùng Bùi Thập Viễn dẫn dụ đến đây, nhưng cũng không thể đảm bảo Hạ Tử Mặc không bị phát hiện.

Năm ngàn người thực mau đã tập kết lại, bởi vì Dã Lợi Hợp đang ở trong tay Viên Tinh Dã, hết thảy binh lính cùng tưỡng lãnh cũng không ai dám hành động thiếu suy nghĩ.

Bất chợt từ trên không trung vang lên một tiếng chim ưng kêu lớn, Viên Tinh Dã hạ giọng, "Xem ra không cần phiền đến Dã Lợi Đại Hãn dẫn chúng ta rời đi nữa rồi."

Ước chừng nửa khắc sau, Lạc Nhan dẫn theo mấy ngàn binh lính Hắc Y quân chạy tới đây. Dã Lợi Hợp đã xuống ngựa, cùng Viên Tinh Dã đứng cách đội quân Khuyển Nhung một quãng xa.

Lạc Nhan nhất thời có chút kích động. Hiện giờ đã qua hơn hai mươi ngày, nếu Viên Tinh Dã vẫn chưa quay trở lại, nàng đành phải dựa theo lời Viên Tinh Dã dặn dò, thượng thư công đạo cho Hoàng Thượng. Nàng vẫn luôn cùng Viên Tinh Dã chinh chiến mấy năm cạnh nhau, sớm đã giao hảo như thủ túc*. Nhìn thấy Viên Tinh Dã trước mặt, Lạc Nhan cảm thấy khóe mắt mình vài phần ươn ướt.

(* thủ túc: Như chân với tay, anh chị em ruột thịt gắn bó với nhau.)

Từ sau khi Viên Tinh Dã rời đi, Lạc Nhan liên tục phái ra vô số thám báo dò xét tin tức, sau đó mỗi ngày cũng đích thân mang Hắc Y quân xuất thành tuần tra. Kế hoạch đào tẩu của Viên Tinh Dã nàng cũng nắm rõ, nếu như trở về tự nhiên là sẽ đi qua con đường này.

Lặng lẽ bình ổn tâm tình kích động trong lòng, Lạc Nhan vung tay lên, Hắc Y quân phía sau nhanh chóng tách ra hai bên, sau đó giống như một làn thủy triều màu đen đem mấy người Viên Tinh Dã bọc lại bên trong.

Mỗi binh lính Hắc Y quân nhanh chóng xoay người đối mặt với quân Khuyển Nhung, lấy ra cường nỏ sau lưng, lắp tên nhằm đến phương hướng bên kia.

Lạc Nhan giục ngựa lại gần, cao hứng nói, "Nguyên soái! Người đã trở lại." Âm điệu còn mang theo chút nghẹn ngào. Viên Tinh Dã biết một đi lần này chính là cửu tử nhất sinh, có thể sống sót trở về âu cũng là nhờ vận khí, cười cười, "Ân, mấy ngày vừa rồi vất vả cho ngươi."

Nhìn thấy đám người Viên Tinh Dã bộ dáng chật vật, Lạc Nhan cũng không có cảm giác gì nhiều. Bọn họ trước kia còn có loại khổ cực nào chưa từng trải qua, có thể sống sót quay về đã là tốt nhất. Viên Tinh Dã hạ giọng nói nhỏ bên tai Lạc Nhan địa phương Hạ Tử Mặc ẩn thân, Lạc Nhan gật đầu, lên ngựa chuẩn bị tự mình đi tìm.

Sau khi Lạc Nhan rời đi, Viên Tinh Dã cũng không buông Dã Lợi Hợp ra. Trên kiếm của nàng chỉ bôi một ít độc nhẹ, thật mau sẽ tự giải, Hắc Y quân Lạc Nhan đem theo cũng không nhiều, Viên Tinh Dã không muốn mạo hiểm như vậy.

Viên Tinh Dã nhìn Dã Lợi Hợp, đạm nhiên lên tiếng, "Bổn soái đã nói sẽ không lấy mạng Đại Hãn, chờ đến khi Lạc Nhan trở về bổn soái sẽ thả ngươi rời đi. Bất quá bổn soái muốn nhắc Đại Hãn chuẩn bị một chút, sau mấy tháng bổn soái nhất định sẽ công phá đô thành Uy Nhung."

Dã Lợi Hợp không nói gì, sau một lát đã thấy Lạc Nhan mang theo Hạ Tử Mặc trở lại. Hạ Tử Mặc nhìn thấy Viên Tinh Dã cũng không hề biểu hiện thất thố, chỉ là có chút khẩn trương nhìn nàng chằm chằm, nhận ra Viên Tinh Dã không có chuyện gì mới an tâm hơn một chút. Lúc sau lại nhìn đến Dã Lợi Hợp đang ở dưới kiếm của Viên Tinh Dã.

Vừa rồi Lạc Nhan đã giản lược thuật lại cho nàng một ít thế cục hiện tại, trên đường tới đây Hạ Tử Mặc cũng đã có quyết định, "Tinh Dã, ta muốn Dã Lợi Đại Hãn giúp ta làm một chuyện." Hạ Tử Mặc nói.

Nhìn thấy Hạ Tử Mặc trước mắt, Dã Lợi Hợp cả kinh, "Không thể! Ngươi không phải là đã bị thiêu chết rồi sao?"

Hạ Tử Mặc cười cười, "Chuyện đó là do Dã Lợi Đại Hãn tính sai một nước. Hơn nữa trong kế hoạch của các ngươi còn muốn nội ứng tại Trường An nhân cơ hội phát huy đúng không?" Vừa rồi Lạc Nhan có nói với nàng, Khâm sai Hạ Đế phái đi hôm qua đã đến U Châu. "Bất quá Quân sư quả đúng là tính kế như thần, không biết mạng của Dã Lợi Đại Hãn đây có đáng giá để Quân sư đưa giải dược cho ta hay không?"

Lời này vừa dứt, Viên Tinh Dã tức khắc giật mình, cũng liền mặc kệ xung quanh còn có người, nhanh chóng kéo tay Hạ Tử Mặc tới bắt mạch, sắc mặt ngày càng trở nên khó coi. Khi trước nàng theo sư phó học tập không đặt trọng tâm vào y thuật, nhưng một chút bản lĩnh cũng không thể thiếu. Không ngờ lại không nhận ra Hạ Tử Mặc trúng độc.

Hạ Tử Mặc biết Viên Tinh Dã lo lắng, nhưng hiện tại chính là thiên thời, nàng cũng không còn nhiều thời gian, "Nguyên soái, có thể thả Dã Lợi Hợp trở về trước được không?"

Trong mắt Viên Tinh Dã lóe lên tinh quang, Dã Lợi Hợp tức khắc cảm thấy một cỗ sát khí trước nay chưa từng gặp qua lập tức bao phủ toàn thân hắn. Vừa rồi thời điểm Viên Tinh Dã đánh lén cũng không hề phát ra một tia sát khí nào, bằng không hắn khẳng định đã phát giác kịp thời.

Bên tai Dã Lợi Hợp nghe thấy Viên Tinh Dã lên tiếng, "Phái người tới Hắc Phong Thành kêu Quân sư nhanh chóng tới đây, nếu không Dã Lợi Đại Hãn đừng trách bổn soái lỡ tay." Dã Lợi Hợp nhận ra Viên Tinh Dã trước giờ vẫn luôn thờ ơ nay lại có chút thất thố. Nếu Viên Tinh Dã một kiếm giết chết hắn lúc này, chắc chắn sẽ không phải là lỡ tay.

Đột nhiên lại nhớ tới lúc trước Quân sư có nói với hắn quan hệ của Viên Tinh Dã cùng Hạ Tử Mặc không tầm thường, hắn khi đó cũng chỉ nghĩ là chuyện đùa, hiện tại lại cảm thấy dường như có vài phần là thật.

Khuyển Nhung quân cùng Hắc Y quân đứng yên tại chỗ chờ đợi, Viên Tinh Dã phân phó vài người đốt đuốc lên. Tuy rằng hiện tại Khâm sai đã tới U Châu, Lạc Nhan cũng không dám thúc giục Viên Tinh Dã, đành phải để người chạy về lều trại lấy vài bộ y phục sạch sẽ, giúp mấy người Viên Tinh Dã rửa mặt thay quần áo.

Mãi đến tận nửa đêm Quân sư mới chạy đến nơi. Viên Tinh Dã đã đổi một thân nhung trang màu tím, giục ngựa đi tới một mảnh đất trống, đối mặt với Quân sư cũng vừa tiến lên.

Cảnh tượng lúc này thực giống như lúc Hạ Tử Mặc bị bắt đi, sát khí trong mắt Viên Tinh Dã ngày càng sâu. Hạ Tử Mặc cũng thúc ngựa lại gần, đứng ở bên cạnh Viên Tinh Dã, cùng Quân sư hai bên nhìn nhau.

"Ngươi thế nhưng lại không chết." Quân sư thở dài, "Bất quá chỉ vì mạng mình, lại khiến nhiều người phải hy sinh đến như vậy, Hạ Giám quân đây quả là tạo nghiệt đi."

Hạ Tử Mặc cũng thở dài, "Sống có gì vui, chết có gì sợ, lưu lại thế gian chẳng qua vì người mà thôi." Nàng đối với Quân sư cũng không có gì oán hận, vẫn là một câu nói kia, thần phụng mệnh chủ, đại sự quốc gia làm trọng.

Viên Tinh Dã ngăn lại Hạ Tử Mặc còn đang muốn tiếp tục nói, lạnh lùng lên tiếng, "Giải dược."

Quân sư cười cười, "Xem ra nếu không đưa ra giải dược, Nguyên soái đây là muốn một kiếm chém chết ta?" Viên Tinh Dã nhìn hắn chằm chằm, gằn từng chữ một, "Bổn soái sẽ khiến ngươi sống không bằng chết."

Hạ Tử Mặc một hồi này trải qua nhiều chuyện như vậy là quá đủ rồi, nàng không muốn Hạ Tử Mặc phải chịu thêm bất gì tổn thương gì, cũng không thể để bản thân lần nữa lại phải trơ mắt nhìn Hạ Tử Mặc rời xa chính mình.

Nghĩ đến mấy ngày vừa rồi Hạ Tử Mặc một bên lo đào tẩu, một bên còn phải sợ hãi độc dược trong cơ thể, Viên Tinh Dã quả thực hít thở không thông. Nếu không phải hôm nay vừa vặn bắt được Dã Lợi Hợp, Hạ Tử Mặc rồi sẽ phải làm sao?

Nàng thực sự không dám tưởng tượng nữa.

Quân sư ngừng tiếng cười, Dã Lợi Hợp bị Khải quân bắt được, hắn không thể không cứu, đành phải thở dài nói, "Ta sẽ cho các ngươi giải dược, các ngươi cũng phải tuân thủ điều kiện thả Đại Hãn ra."

Viên Tinh Dã phất tay, Lạc Nhan dẫn một con ngựa bước tới, Dã Lợi Hợp đang bị trói gô bó trụ ngồi ở bên trên. Quân sư bất đắc dĩ, ném cho Viên Tinh Dã một viên thuốc. Viên Tinh Dã nhận lấy, xem xét kỹ càng một lúc, xác thực chính là giải độc trên người Hạ Tử Mặc mới khẽ gật đầu.

Nghĩ nghĩ một chút, vẫn có phần không yên tâm, lại nói, "Bổn soái tự nhận cũng biết chút ít về độc dược, cũng đã hạ một loại trên người Dã Lợi Đại Hãn. Nếu Tử Mặc quả thật không sao, sau một thời gian nữa bổn soái tự nhiên sẽ giao ra giải dược."

"Ngươi ---" Quân sư thực hết cách, không ngờ Viên Tinh Dã cũng dùng đến thủ đoạn vô lại này, xem ra Hạ Tử Mặc là phi thường trọng yếu với nàng.

Hắn không nói thêm điều gì, hiện giờ cứu được Dã Lợi Hợp an toàn trở về mới là quan trọng nhất, chỉ nói, "Một khi đã như vậy, bổn quân sư đành phải tin tưởng Nguyên soái không bội ước."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play