Sau khi Viên Tinh Dã rời đi, từ phía xa đã thấy được đội quân của Dã Lợi Hợp, hiện tại bọn hắn đang hướng tới chính chỗ các nàng vừa tách ra. Viên Tinh Dã lấy ra một cái còi, dùng sức thổi lên một tiếng.
Lúc này đầu óc Dã Lợi Hợp đã thanh tỉnh hơn rất nhiều, hắn biết đây là kế sách chia rẽ binh lực của Viên Tinh Dã, hư hư thật thật khiến người khác hoang mang, nhưng hắn cũng không còn biện pháp đối kháng khác, đành phải ra lệnh, "Phân ra năm trăm người đi về phía đó."
Viên Tinh Dã nhìn thấy Dã Lợi Hợp liên tục chia nhỏ lực lượng, biết là tính toán của mình đã thành công. Nàng không biết hiện tại Thẩm Băng đã đi đến chỗ nào, nhưng cũng biết lúc này các nàng làm như vậy không thể nghi ngờ chính là tự mình tìm chết. Bây giờ nếu như nàng nhanh chóng mang Hạ Tử Mặc rời đi, Viên Tinh Dã còn có thể nắm chắc mười phần quay lại được U Châu Thành.
Trong đầu nàng mọi loại kế sách sinh tồn nhanh chóng xoay chuyển, nhưng hiện tại nhiều nhất cũng chỉ có thể giữ chân Dã Lợi Hợp. Chỉ là chờ đến khi Dã Lợi Hợp kịp thích ứng, đội quân mấy ngàn người hắn mang theo này cũng đủ để vây chết bọn họ.
Viên Tinh Dã phi nhanh trong bóng tối, nơi này cơ bản đều là đất trống, địa phương có thể ẩn thân quả thực rất hữu hạn. Sau khi tới một chỗ xa ở hướng khác, Viên Tinh Dã lại đem còi thổi lên.
Dã Lợi Hợp đau đầu, "Mặc kệ, trước tiên lại đem quân tới chỗ vừa phát ra tiếng." Dã Lợi Hợp cũng biết chia nhỏ binh lính ra vậy không phải biện pháp tốt, nhưng lúc này hắn chỉ đơn giản mặc kệ hết thảy. Viên Tinh Dã thấy vậy âm thầm nhẹ nhõm, nàng không ngờ chỉ cần Quân sư không có ở bên cạnh, Dã Lợi Hợp lại loạn thành một đoàn như thế. Nếu là nàng, khẳng định vẫn sẽ hạ lệnh toàn bộ mọi người đi tới địa điểm phát ra tiếng huýt còi đầu tiên, hơn nữa cũng sẽ tự mình phái ra thám báo thổi còi loạn lên để mê hoặc đối phương.
Thẩm Băng cùng Bùi Thập Viễn từ xa cũng nghe được tiếng còi, Thẩm Băng tức khắc giận dữ, "Ngu ngốc, thế nhưng không chịu đi, nàng muốn chúng ta đều cùng nhau chịu chết ở đây hay sao?" Bùi Thập Viễn có chút bất đắc dĩ lắc đầu, "Xem ra Nguyên soái sắp đuổi kịp tới nơi rồi."
Bất quá ở đây còn có thể nhìn thấy Thẩm Băng tức giận sinh khí một lần, Bùi Thập Viễn thầm cảm thấy chuyến đi này cũng không tính là uổng công.
Bọn họ vừa chạy vừa trốn một hồi, hiện giờ cũng chưa chạm mặt quân đội Khuyển Nhung, nhưng lúc này đã không còn chỗ ẩn nấp nữa. Tuy rằng đến giờ đã thành công phân tán binh lính của Dã Lợi Hợp, nhưng hiện tại Khuyển Nhung quân tỏa ra tứ phía như vậy, chính là bản thân bọn họ cũng dễ dàng bị bại lộ hơn.
Viên Tinh Dã dùng khinh công bay tới phía sau nhóm người Dã Lợi Hợp, đột nhiên trong đầu nàng chợt lóe lên một ý tưởng. Nếu có thể ám sát được Dã Lợi Hợp ở chỗ này, không chừng lại là chuyện tốt. Bất quá lúc sau nàng đành phải từ bỏ ý tưởng kia, nếu hiện giờ giáp lại gần đội quân Khuyển Nhung như vậy, đến lúc đó liền tính giết được Dã Lợi Hợp, nàng cũng không nắm chắc có thể toàn thân trốn thoát.
Đang lúc Viên Tinh Dã chần chừ, Dã Lợi Hợp đã chạy đến nơi mọi người vừa mới tách ra, trên mặt đất tại đây vẫn còn thi thể mấy tên thám báo vừa bị giết, đám người Viên Tinh Dã đã sớm không còn thấy bóng dáng. Dã Lợi Hợp tức giận, hắn nhận ra là đã bị Viên Tinh Dã trêu chọc, nhưng suy luận cùng mưu lược tác chiến đáng tiếc hắn lại không tinh thông.
"Đại Hãn, không bằng chia ra mười người một tổ đi tìm Viên Tinh Dã, nếu tìm được liền hô lớn lên để chúng ta đi tiếp ứng?" Tướng lãnh phía sau Dã Lợi Hợp nêu lên một chủ ý, "Hiện tại chúng ta cứ lang thang không mục tiêu như vậy cũng không phải biện pháp."
Dã Lợi Hợp suy nghĩ, "Cũng được." Lúc này từ nơi xa đột nhiên vang lên tiếng binh khí va chạm, tinh thần Dã Lợi Hợp chấn động, "Đi, hẳn là đã tìm được Viên Tinh Dã."
Bại lộ lúc này cũng không phải Viên Tinh Dã mà là Thẩm Băng cùng Bùi Thập Viễn. Hai người lưng đối lưng, đang cùng Khuyển Nhung quân giao chiến. Bọn họ cũng không nghĩ tới nhanh như vậy đã bị tìm được, hiện tại đành phải miễn cưỡng nghênh địch. Tuy rằng bọn họ cả hai đều là cao thủ một thân công phu bất phàm, nhưng hiện tại nội lực bên trong người không còn nhiều, thoạt nhìn qua có chút chật vật.
Bên ngoài còn có vài tên binh lính tay cầm trường cung, nhìn chằm chằm vào giữa như mãnh hổ rình mồi. Nếu không phải mấy người này biết thân phận của bọn hắn nên không dám bắn chết, hẳn là hai người đã sớm bỏ mạng, nhưng bị mấy mũi tên âm thầm bao vây xung quanh như vậy cũng khiến Bùi Thập Viễn và Thẩm Băng không thể dùng khinh công đào tẩu.
Tướng lãnh chỗ này còn chưa kịp châm lửa báo hiệu, Dã Lợi Hợp đã chạy đến, mấy ngàn người thực mau đem Thẩm Băng cùng Bùi Thập Viễn vây kín xung quanh. Dã Lợi Hợp vung tay lên, những binh lính khác nhanh chóng lui xuống.
"Thẩm tướng quân, Bùi tướng quân, biệt lai vô dạng." Dã Lợi Hợp lên tiếng. Bị trêu đùa lâu đến như vậy, trong lòng hắn đã sớm tràn đầy phẫn nộ, bất quá hắn vẫn cố ép bản thân bình tĩnh lại, hiện giờ việc cấp bách nhất chính là phải tìm bằng được Viên Tinh Dã.
Thẩm Băng lạnh lùng nhìn hắn, không hề đáp lại một câu. Dã Lợi Hợp cũng biết không thể ép được Thẩm Băng khai ra nơi ẩn náu của Viên Tinh Dã, chỉ bất đắc dĩ nói, "Cũng tốt, nếu có thể diệt trừ hai vị, coi như một chuyến này không phải phí công vô ích."
Hắn thầm nghĩ hẳn là Viên Tinh Dã đã sớm rời đi, Thẩm Băng người này quả nhiên đối với Viên Tinh Dã trung thành và tận tâm, "Thẩm tướng quân cam tâm vì Viên Tinh Dã nhận lấy cái chết, nhưng đến cả Bùi tướng quân cũng muốn bỏ mạng tại đây sao?"
Bùi Thập Viễn liền mắng, "Dã Lợi Đại Hãn không cần lắm lời, Bùi mỗ ta không phải người tham sống sợ chết."
Dã Lợi Hợp biết muốn chiêu hàng hai người là bất khả, cũng không hề nói gì thêm nữa, đối với những người can đảm trước cái chết như thế hắn vẫn luôn thập phần kính trọng, "Nếu đã như vậy, đành để bổn hãn tiễn hai vị lên đường." Lời nói vừa dứt, Dã Lợi Hợp giục ngựa tiến lên, lưỡi lê hướng thẳng về phía Bùi Thập Viễn.
Hắn biết công phu của Bùi Thập Viễn so ra kém hơn Thẩm Băng một ít. Tinh quang trong mắt Thẩm Băng chợt lóe, sau đó một kiếm mạnh mẽ cản lại mũi thương của Dã Lợi Hợp, sát khí nhanh chóng tản ra tứ phía.
Nếu có thể giết chết được Dã Lợi Hợp tại đây, hẳn cũng không tính là tệ, Thẩm Băng nghĩ thầm. Bùi Thập Viễn nhanh chóng nhận ra ý tưởng của Thẩm Băng, vung đao lên cản lại những binh lính bên ngoài muốn xông tới cứu viện.
Dã Lợi Hợp còn chưa kịp phản ứng đã thấy Thẩm Băng vung kiếm áp sát lại gần. Thẩm Băng cũng biết nội lực trong cơ thể đã không còn nhiều, đành phải lựa chọn đấu pháp tốc chiến tốc thắng. Dã Lợi Hợp chỉ thấy trường kiếm của Thẩm Băng đã tới ngay trước mặt, hắn trước giờ quen sử dụng trường thương nặng nề hơn nhiều, tính linh hoạt cũng theo đó giảm xuống, đành phải miễn cưỡng xoay người tránh đi công kích cùa Thẩm Băng.
Một đám tướng lĩnh vội tiến lên hỗ trợ, Bùi Thập Viễn lại vung thêm một đao, xoay kín không một kẽ hở, đem toàn bộ thế công từ bên ngoài đánh bật trở lại. Hai người bọn hắn hiện giờ đều điên cuồng vận sức, thủ pháp đánh ra cũng chính là không còn muốn sống nữa, uy lực vạn phần. Quân Khuyển Nhung ở vòng ngoài nhìn Dã Lợi Hợp cùng Thẩm Băng đang cuốn vào cùng một chỗ, nhất thời có chút lo lắng ném chuột sợ vỡ đồ, không dám động thủ bắn tên, đành phải giương mắt nhìn chằm chằm bên trong.
Dã Lợi Hợp lúc này chỉ cảm thấy sát khí từ người Thẩm Băng tản ra cuốn thật chặt lấy hắn, rõ ràng bên ngoài còn có mấy ngàn nhân mã phe mình, Thẩm Băng cùng Bùi Thập Viễn lại chỉ có hai người, nhưng hắn lại đột nhiên cảm thấy bản thân có thể sẽ phải chết ở đây, không khỏi ngấm ngầm có chút sợ hãi.
Nhưng hiện giờ Thẩm Băng và Bùi Thập Viễn đã là nỏ mạnh hết đà. Bùi Thập Viễn lại cảm thấy nội lực trong người khô kiệt, hắn hiện tại trên người bị thương không ít, lập tức bị một tên tướng lãnh dùng kiếm nhanh chóng đâm đến, tuy rằng vẫn có thể xoay sở không bị đâm tới chỗ trọng yếu nào, nhưng cũng ảnh hưởng tới tốc độ của hắn.
Trên chiến trường từng giây từng khắc đều phi thường quan trọng, Bùi Thập Viễn chỉ vừa mới chậm lại một chút, đã khiến cho hai tên binh lính Khuyển Nhung phá được phòng tuyến, phi thân hướng về phía Thẩm Băng bên trong.
Thẩm Băng cũng đã cảm nhận được sát khí từ phía sau tiến lại, hai người mới vào bất quá chỉ là vây Ngụy cứu Triệu mà thôi, nhưng Dã Lợi Hợp nhìn thấy có cứu viện bay vào, trong lòng cũng âm thầm nhẹ nhõm hơn một chút.
Thẩm Băng nhìn hai người kia đánh đến, nghiêng người né đi, nhưng trường kiếm trên tay vẫn thẳng tắp hướng về phía Dã Lợi Hợp đâm tới, cơ thể giữa không trung tức khắc hóa thành một hình thù dị dạng. Dã Lợi Hợp kinh hãi, có chút không tin vào mắt mình. Hắn vừa thấy cứu viện đi vào nên đã âm thầm thả lỏng một chút, phòng thủ cũng lơ là hơn, trường kiếm của Thẩm Băng lập tức xuyên thủng vai phải của hắn.
Khóe mắt Thẩm Băng nhìn thấy bên eo Bùi Thập Viễn vừa bị chém một đao, cánh tay cũng chịu trọng thương, không kịp suy nghĩ lâu, mũi kiếm tựa vào phía trên trường thương của Dã Lợi Hợp lấy đà, cả người lập tức bật ngược ra ngoài.
Bùi Thập Viễn nhất thời có chút ngây ngẩn, đã thấy mấy người đang công kích hắn một tên bị đâm thủng yết hầu, hai binh lính còn lại cũng bị thương, tất cả công kích nguyên bản nhằm vào hắn đều bị Thẩm Băng nhanh chóng triệt hạ toàn bộ.
Hành động của Thẩm Băng cũng khiến Dã Lợi Hợp sửng sốt. Vừa rồi Thẩm Băng đang ở ngay trước mặt, tuy rằng muốn một kiếm lấy mạng hắn cũng không dễ, nhưng làm hắn trọng thương cũng là có khả năng, vậy mà Thẩm Băng cư nhiên lựa chọn bay ra ngoài. Không kịp nghĩ nhiều, Dã Lợi Hợp giận dữ hô lớn, "Giết bọn chúng!"
Công phu của hắn và Thẩm Băng nguyên bản kẻ tám lạng người nửa cân*, nhưng Thẩm Băng lại đặc biệt linh hoạt, Dã Lợi Hợp bị dồn ép không thể phát huy bản lĩnh chính mình, loại cảm giác bí bách buồn bực này khiến hắn phi thường phẫn nộ.
(* kẻ tám lạng người nửa cân: Giải thích một chút vì sao tám lạng lại được so với nửa cân. Cân trong câu này không phải là 1 cân theo chuẩn hệ thống đo lường quốc tế bây giờ (10 lạng = 1 cân = 1 kg), mà là đơn vị theo cân tiểu ly. Cân tiểu ly là loại cân người xưa sử dụng để đo các vị thuốc Bắc hoặc kim loại quý. Theo quy ước của loại cân này thì 16 lạng mới bằng 1 cân.
1 cân tiểu ly = 0.605 kg
1 lạng tiểu ly = 37.8 g
8 lạng tiểu ly = 0.5 cân tiểu ly = 0.3025 kg)
Sắc mặt Thẩm Băng thâm trầm, ánh mắt lạnh lùng quét qua những người khác. Bùi Thập Viễn bị thương rất nặng, nhưng hắn trái lại không hề chịu bất kỳ thương tổn nào, chỉ là góc áo có chút rách nát. Trên người hắn một thân sát khí tỏa ra, kẻ khác cũng không dám tùy tiện tấn công lại gần.
"Không có việc gì chứ?" Thẩm Băng hỏi, Bùi Thập Viễn trong lòng cười khổ, "Không có việc gì." Hắn đột nhiên nghĩ đến, lúc trước cùng Khuyển Nhung tác chiến Thẩm Băng đã cứu mình một lần, sau đó ở Uy Nhung Thành lại thêm một lần nữa, đến bây giờ đã là lần thứ ba. Thời gian hai người nhận thức lẫn nhau tuy rằng chưa lâu, nhưng Thẩm Băng đã cứu hắn rất nhiều lần như vậy.
Chỉ là không biết, ân cứu mạng của người trước mặt, mai sau còn có cơ hội báo đáp hay không đây ----
"Xem ra chúng ta sẽ xuống hoàng tuyền cùng nhau." Thẩm Băng nói, ngữ khí lại có chút ôn nhu ấm áp. Sát khí quanh thân hắn không hề thuyên giảm, ngược lại càng ngày càng dày đặc. Bùi Thập Viễn cười cười, "Có Thẩm tướng quân bầu bạn, cũng đã là phúc khí nhân sinh một đời. Nếu còn có kiếp sau, không bằng chúng ta kết bái đi?"
Binh lính giơ cao kiếm nhằm tới bọn họ, quả thật lúc này đã không còn cơ hội sống sót trở ra.
Thẩm Băng nghe vậy cười lên, ánh mắt cong cong giống như vầng trăng trên cao. Hắn vốn dĩ lớn lên tuấn tú, tuy rằng hiện giờ trên người đang mặc trang phục hạ nhân bằng vải thô, cũng không thể che giấu được phong hoa mỹ mạo của hắn, "Được, ta lớn hơn ngươi một tuổi, về sau liền kêu ngươi nhị đệ."
Một mạt tươi cười này của hắn không chỉ khiến Bùi Thập Viễn nhất thời chao đảo, ngay cả Dã Lợi Hợp cùng đám tướng sĩ Khuyển Nhung cũng nhìn đến cả người ngây ngẩn. (Ed: Mị hoặc chúng sinh!!!)
"Kết bái là chuyện đại sự, làm sao có thể qua loa như vậy, còn phải quay về chọn ngày lành tháng tốt mới được." Đột nhiên bên tai truyền đến một tiếng cười khẽ, mọi người cả kinh sửng sốt. Dã Lợi Hợp chỉ cảm thấy trên cổ xuất hiện một vật thể lạnh lẽo, hắn vừa định động thủ, lại thấy cả người không thể nhúc nhích.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT