Viên Tinh Dã trở lại bên trong quân doanh tại U Châu, lúc này sắc trời đã tối đen, mọi người đều thấm mệt, Viên Tinh Dã cùng Hạ Tử Mặc cũng không muốn lập tức phải trở về phủ Thái thú gặp mặt tân nhiệm Khâm sai.
Dọc đường trở về Viên Tinh Dã không hề lên tiếng, Hạ Tử Mặc uống xuống giải dược, giục ngựa đi theo phía sau nàng. Bùi Thập Viễn vừa quay lại đã nhanh chóng đi trị thương, Thẩm Băng cũng đi theo.
Trở lại bên trong quân doanh, hai người đi vào quân trướng. Lạc Nhan biết Hạ Hàn Thu đã chết, thực mau đi an bài thân binh khác.
"Nàng đang giận ta sao?" Hạ Tử Mặc hỏi khẽ, Viên Tinh Dã kéo nàng ngồi xuống mép giường, nhẹ nhàng lắc đầu.
"Vậy tại sao lại không nói lời nào?" Hạ Tử Mặc nghi hoặc. Viên Tinh Dã đột nhiên ôm lấy nàng, đem đầu vùi vào bên cổ Hạ Tử Mặc, "Tử Mặc, thực xin lỗi, là ta không bảo vệ được nàng."
Từ khi Hạ Tử Mặc bị bắt đi, chưa một ngày nào Viên Tinh Dã không tự trách bản thân bất cẩn. Liền tính sau đó cũng đã cứu được Hạ Tử Mặc ra, trên người Hạ Tử Mặc vẫn còn có độc dược uy hiếp đến tính mạng, mà nàng lại không hề hay biết. Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời, Viên Tinh Dã cảm thấy bản thân mình thật sự vô dụng, chuyện gì cũng không làm được, quả thật là phế vật.
Cảm giác được lực đạo quanh hông ngày càng lớn, Hạ Tử Mặc lắc đầu, "Vậy từ nay về sau nàng phải đem ta đặt thật kỹ trong mắt, mỗi giây mỗi phút đều không được rời đi." Nàng cũng vòng tay quanh eo Viên Tinh Dã, mạnh mẽ ôm lại người kia.
Cả một dọc đường đi lo lắng hãi hùng, hiện giờ cuối cùng cũng đã có thể an tâm nghỉ ngơi. Đã biết Viên Tinh Dã không giận nàng, Hạ Tử Mặc hiện giờ chỉ còn cảm thấy vô cùng mệt mỏi, hận không thể lập tức ngủ một mạch.
"Ngủ đi." Viên Tinh Dã để nàng nằm xuống, hai người cứ như vậy ôm nhau ngủ thật sâu, còn Khâm sai này nọ gì đó, để tới hôm sau hẵng tính.
Thái thú U Châu Lương Minh hiện giờ cũng coi như là thân tín của Hạ Tử Mặc, hắn thật mau liền biết bọn họ đã quay trở lại, tự nhiên cũng là vạn phần cao hứng. Hiện tại Khâm sai mới tới đang ở trong phủ Thái thú, hắn cho người dọn dẹp sạch sẽ trên dưới một hồi, nghĩ hẳn là Hạ Tử Mặc cùng Viên Tinh Dã chắc sẽ sắp tới. Nhưng không ngờ vẫn luôn chờ tới sau giờ ngọ cũng không thấy được thân ảnh hai người.
Lương Minh xoa xoa mồ hôi trên trán, nếu như có thể, hắn thật sự không muốn đi vào bên trong đối mặt với vị Khâm sai mới tới kia. Bên ngoài cửa phòng ước chừng có khoảng hơn mười người phục sức cấm quân đang canh gác, nhìn thấy Lương Minh đi đến cũng không ngăn cản.
Gõ cửa một lúc sau, bên trong có người lên tiếng, "Tiến vào." Đi vào bên trong mới thấy ở chính điện là một nữ tử trên người phục sức hoàng phi, phía sau nàng còn có vài tên cung nữ cùng thái giám. Nữ tử đang nhàn nhã uống trà, nghe được thanh âm có người tiến vào cũng không hề ngẩng đầu lên.
Lương Minh không dám tùy tiện lên tiếng, đành phải khoanh tay đứng ở phía dưới. Nếu là ngày hôm qua, trong lòng hắn cũng có chút thấp thỏm, khi đó sinh tử của Hạ Tử Mặc cùng Viên Tinh Dã chưa hay, vạn nhất có chuyện gì xảy ra hắn cũng sẽ không thoát khỏi bị liên lụy tới. Nhưng hiện tại hai người đều đã trở lại, lưc này hắn đã bình tâm hơn không ít.
"Lương đại nhân, không biết Hạ Giám quân khi nào mới trở về?" Nữ tử kia hỏi.
"Hồi bẩm Hiền phi nương nương, Hạ Giám quân cùng Nguyên soái đi thị sát tiền tuyến, hẳn là thực nhanh chóng sẽ quay trở về." Lương Minh khéo léo đáp lời, trong lòng cũng có chút bực mình. Viên Tinh Dã võ công tài trí đều là nhân trung long phượng, có thể đảm đương đại sự, làm Nguyên soái thống lĩnh quả là vô cùng phù hợp. Hạ Tử Mặc làm người ôn hòa, tâm tư thâm trầm, đảm đương chức vị Giám quân cũng là thật tốt.
Còn Hiền phi Dư Ôn Lan này so với hai người kém xa, không biết Hạ Đế suy nghĩ gì mà lại phái nàng đến đảm đương chức vị Khâm sai đại thần.
Sự tình phát sinh từ sau khi mấy tên Ngôn quan Quân sư an bài lên tiếng can gián nhiễu loạn tiền triều, bên trong hậu cung cũng theo đó dậy sóng. Hạ Tử Mặc là Hoàng Hậu nhất hệ, Hoàng Hậu sau khi biết chuyện đương nhiên muốn phái người của nàng đến điều tra một phen, tốt nhất là có thể tra ra được Viên Tinh Dã cố ý hại chết Hạ Tử Mặc, sau đó nhân cơ hội diệt trừ Viên Tinh Dã. Lý Quý Phi bên kia cũng hy vọng muốn có thể phái người của chính mình tới tiền tuyến chỗ này xem xét.
Sau một hồi tranh đoạt loạn lên, Hạ Đế quyết định phái Hiền phi tới, khiến cho đại thần triều đình lại một phen hỗn loạn. Hậu cung trước giờ không được tham gia vào chính sự, mà Viên Tinh Dã cùng Hạ Tử Mặc hai người đã xem như quá mức phá lệ, không ngờ lần này Hạ Đế cũng tuyển chọn người từ hậu cung làm Khâm sai đại thần.
Quyết định như vậy chính là thiên vị phe cánh Lý Quý Phi, tất cả mọi người đều nghĩ hẳn là Viên Tinh Dã đã thoát được lần này, nhưng lại không ngờ được Lý Quý Phi đã cố ý an bài với Hiền phi trước khi rời đi, tốt nhất là có thể diệt trừ cả hai người Hạ Tử Mặc cùng Viên Tinh Dã. Chung quy lại Lý Quý Phi cũng không muốn một người như Viên Tinh Dã tồn tại.
"Thị sát sao? Bổn cung lại nghe nói Hạ Giám quân đã xảy ra chuyện. Hiện tại đã lâu như vậy cũng không tới thỉnh an bổn cung, không sợ bổn cung trách tội sao?" Hiền phi cười lạnh. Nàng nguyên bản cũng là bán tín bán nghi với mấy tin đồn kia, nhưng Hạ Tử Mặc đã lâu như vậy đều không tới gặp nàng, nàng hiện tại cũng đã tin hơn phân nửa.
Suy cho cùng, dù là ai hẳn cũng không dám chậm trễ Khâm sai một khắc.
Lương Minh trong lòng bất đắc dĩ. Hắn có thể đoán được phần nào, Viên Tinh Dã cùng Hạ Tử Mặc chỉ sợ căn bản sẽ không hề đem Hiền phi này để trong mắt.
Hai người đều là phong hoa khí độ, tuyệt đối không phải loại cam tâm cúi mình như vậy.
"Còn có, nơi này quá mức đơn sơ nhạt nhẽo, bổn cung ở đây quả thực không quen." Hiền phi lại nói. Lương Minh nghe vậy nhìn xung quanh một vòng, lại cảm thấy càng bực mình hơn. Mấy thứ này trong mắt hắn đã coi như hết sức xa hoa hưởng lạc, không biết vì sao Hiền phi này vẫn còn chê bai đơn sơ nhạt nhẽo.
"U Châu quanh năm chiến sự, xác thực có chút tiêu điều, Thỉnh nương nương thứ tội." Lương Minh hiểu được tâm tư của Hiền phi, hắn tuy rằng hiện giờ là đang dựa dẫm vào Hạ Tử Mặc, nhưng cũng không thể chậm trễ người khác. U Châu này tuy rằng không có gì quá mức đáng giá, nhưng hắn chính là không muốn bá tánh nơi đây phải phụng dưỡng vị phi tử không biết tiến thoái trước mặt này.
Hiền phi nhìn Lương Minh đang khom lưng bên dưới, nói ra một câu, "Vô dụng." Rồi sau đó quơ quơ ti lụa trong tay, "Hạ Tử Mặc đến tận bây giờ còn chưa tới, xem ra xác thực là đã xảy ra chuyện, bổn cung phải cấp tốc dâng tấu chương về cho Hoàng Thượng."
Lương Minh chỉ nói, "Giám quân đại nhân tức khắc sẽ trở về, thỉnh nương nương chờ thêm một lát." Trong lòng hắn rõ ràng, U Châu hiện tại chính là thiên hạ của Viên Tinh Dã cùng Hạ Tử Mặc, kể cả Hiền phi có muốn viết bao nhiêu tấu chương đi chăng nữa, ra được khỏi thành hay không còn chưa biết được.
Hiền phi lười biếng vươn mình, một cung nữ phía sau nhanh chóng tiến tới đấm lưng cho nàng, Hiền phi lại ngáp một cái, "Thúy Nhi, ngươi đem quy củ sinh hoạt hàng ngày của bổn cung tới nói cho Lương đại nhân một chút, hôm qua đến vội còn chưa có nói qua thật kỹ."
"Vâng." Một cung nữ khác tiến lên phía trước, Lương Minh hành lễ rồi theo cung nữ nọ ra khỏi phòng. Cung nữ tên là Thúy Nhi kia lên tiếng, "Nương nương buổi sáng mỗi ngày đều phải uống trà hoa, trà là do chính chúng ta mang đến, nước phao phải là lắng đọng từ sương sớm buổi sáng, một chén sương tách thành ba phần nước. Đồ ăn nương nương thích nhất là lưỡi vịt, mỗi ngày đều phải dùng một lần, mỗi lần cần tới năm con vịt, toàn bộ trừ phần đầu lưỡi đều vứt bỏ."
"Mỗi ngày đều rửa mặt bằng nước suối trên núi, trong lúc nấu ăn cũng phải trải kèm thật nhiều cánh hoa mẫu đơn trợ vị. Còn có, nương nương thích ăn tiểu heo sữa quay, phải dùng trân châu nướng lên, không được dùng củi thô bình thường."
Lương Minh nghe những lời này chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng. Bất quá Hiền phi quyền cao chức trọng, chính là tứ phi của Hoàng Thượng, hắn cũng không dám đắc tội cung nữ trước mặt, đành phải thành thành thật thật chuyên tâm nghe hết một lượt.
Cung nữ Thúy Nhi này ngày thường ở trong cung cũng chỉ là một cung nữ hết mức bình thường, hiện tại tới U Châu ỷ vào bản thân mình là tâm phúc bên cạnh Hiền phi liền có thêm vài phần ngạo khí. Lương Minh bất đắc dĩ đành phải tùy tiện ứng thanh, sau đó nhanh chóng rời đi.
Chưa đến một ngày, toàn bộ trên dưới phủ Thái thú gà bay chó sủa, Lương Minh quả thực không chịu được nữa, đành phải mượn cớ có công vụ trốn ra ngoài. Nhưng Viên Tinh Dã cùng Hạ Tử Mặc bên kia trái lại an an tĩnh tĩnh ngủ hết một ngày.
Sáng sớm hôn sau, Viên Tinh Dã tỉnh giấc, thân binh mới tới đem quần áo cùng nước ấm tắm rửa đến cho nàng và Hạ Tử Mặc, hai người ăn qua loa một chút rồi xem xét xử lý quân vụ.
Rời đi ước chừng đã hai mươi ngày, tuy rằng Lạc Nhan đã đem phần lớn quân vụ sắp xếp gọn gàng, nhưng vẫn còn nhiều thứ cần Viên Tinh Dã đích thân xem qua, Hạ Tử Mặc liền đến thăm mấy người Viên Đông.
Bốn người các nàng trúng độc trên đường, sau đó lại vì bảo hộ Hạ Tử Mặc đào tẩu mà chịu thêm trọng thương, khi đó quả thực là cửu tử nhất sinh, hiện giờ đã có thể nhìn ra khôi phục rất tốt, hành động bình thường đều đã tự nhiên hơn.
Mọi người nhìn thấy Hạ Tử Mặc đi vào lập tức bái kiến. Viên Tinh Dã để bốn người các nàng lấy công chuộc tội, từ nay về sau vẫn chịu trách nhiệm bảo hộ Hạ Tử Mặc.
Lúc này Lạc Nhan bước tới cạnh nàng, nói nhỏ bên tai có Lưu Hiểu quản gia trong phủ Thái thú cầu kiến. Lưu Hiểu hiện tại ở đây cũng xem như là nàng dòng chính, biết tin nàng đã trở lại tự nhiên là muốn tới cầu kiến, hẳn là Lương Minh bên kia cũng đã biết.
Lưu Hiểu nhìn thấy Hạ Tử Mặc, tâm tình quả thực kích động không thôi, Hạ Tử Mặc trong lòng cũng có chút lung lay. Tuy rằng nàng biết Lưu Hiểu quan tâm tới nàng có một phần nguyên nhân xuất phát từ lo lắng cho con đường thăng quan tiến chức sau này của hắn, nhưng nàng vẫn có chút cảm thấy ấm áp.
Viên Tinh Dã nói không sai, chỉ một mình đơn độc không thể thành đại sự.
"Tham kiến đại nhân."
"Đứng lên đi. U Châu dạo này có chuyện gì không?" Hạ Tử Mặc hỏi, Lưu Hiểu suy tư một lúc, "Không có gì đặc biệt, chỉ là từ sau khi Hiền phi tới, trong phủ Thái thú đã loạn thành một đoàn, Lương đại nhân cũng bó tay không có biện pháp."
Hạ Tử Mặc hừ lạnh một tiếng, để Lưu Hiểu nói rõ thêm một chút sự tình Hiền phi, trong mắt nàng hiện lên một tia lạnh lẽo, "Hiền phi tuy rằng là một trong tứ phi, nhưng ở U Châu chỗ này cũng không tới lượt nàng ta kiêu ngạo." Sau đó cho người gọi Viên Đông tới, nói nhỏ vài câu vào bên tai nàng, Viên Đông nghe xong lĩnh mệnh đi ra.
"Ngươi trở về đi, lưu ý động thái bên trong U Châu thật kỹ." Hạ Tử Mặc dặn dò, Lưu Hiểu nhanh chóng khom người lui ra.
Hiền phi --- nàng ta chính ra tới đây vừa đúng lúc, Hạ Tử Mặc cười cười. Nàng nguyên bản cũng không nghĩ tới giẫm đạp lên người khác để tiến thân, nhưng hiện giờ đã trải qua nhiều chuyện như vậy, nhân sinh quan của nàng cũng thay đổi thật nhiều. Hiện giờ trừ bỏ Viên Tinh Dã, còn có gì không thể vứt bỏ được đâu?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT