Hạ Tử Mặc có thể cảm giác được hơi thở của Viên Tinh Dã nặng nề hơn ngày thường rất nhiều, hơn nữa càng ngày càng có vẻ gấp hơn. Bởi vì sử dụng nội lực để vận chuyển nên thân thể cũng dần dần nóng lên. Viên Tinh Dã trước giờ chưa từng vận nội lực quá mức đến như vậy, nhất là từ khi học võ thành tài, nàng cũng không phải dùng tới quá nhiều nội lực.

Trong mắt Bùi Thập Viễn hiện lên vài phần kinh ngạc cùng kính nể. Hắn vẫn biết Viên Tinh Dã một thân công phu bất phàm, nhưng không ngờ nội lực của nàng đã đạt tới cảnh giới bậc này. Hắn lúc này không ôm theo người nào, chắc chắn không tốn sức như thế, nhưng lại cũng chỉ miễn cưỡng mới có thể chật vật đuổi kịp. Hắn đã cảm thấy toàn thân rã rời, thế nhưng Viên Tinh Dã vẫn còn đang chạy rất nhanh.

Bùi Thập Viễn khẽ cắn môi, cưỡng chế vận chuyển đan điền bên trong. Thẩm Băng lúc này lại đột nhiên xuất hiện bên cạnh, đưa tay ra giữ chặt cánh tay của hắn, lôi kéo hắn tiếp tục chạy đi.

Ba người phi thân thêm ước chừng nửa canh giờ, Viên Tinh Dã phía trước đột nhiên dừng lại. Vừa ngừng lại Bùi Thập Viễn lập tức vịn vào một gốc cây bên đường thở dốc, hắn chỉ cảm thấy toàn thân run rẩy lợi hại, cười cười nói ra, "Nếu còn làm thêm vài lần như vậy, nội lực của ta khẳng định sẽ mau chóng tăng cao hơn rất nhiều." Những người khác không ai lên tiếng đáp lời.

Hắn nhìn về phía Thẩm Băng, Thẩm Băng vì kéo hắn đi nên vẫn luôn ở trước mặt hắn một bước, lúc này mới có thể nhìn thấy sắc mặt Thẩm Băng trắng bệch, trên mặt phủ một tầng mồ hôi mỏng, vừa ngừng lại lập tức ngồi xếp bằng xuống đất hít thở khôi phục thể lực. Viên Tinh Dã bên kia cũng cố gắng hít thở thật sâu, Hạ Tử Mặc đang ở bên cạnh lo lắng nhìn sang.

Bùi Thập Viễn thầm mắng bản thân vài câu. Thứ nhất là chính mình thế nhưng dừng lại còn nói mấy thứ vớ vẩn, không tranh thủ từng giây từng khắc khôi phục thể lực. Thứ hai là mắng bản thân ngu ngốc vô năng, nội lực của Thẩm Băng tuy rằng xác thực cao hơn hắn, nhưng cũng không tính là quá khác biệt, vậy mà hắn lại vô tâm để Thẩm Băng lôi mình chạy lâu đến như vậy.

Ba người ngồi xuống nhập định, tập trung khôi phục thể lực, Hạ Tử Mặc ở một bên nôn nóng nhìn chằm chằm. Bốn phía chỉ còn vài tiếng côn trùng kêu vang, chưa đến một lúc sau Viên Tinh Dã đã thoát định, sắc mặt cũng tốt lên một chút, Hạ Tử Mặc đi tới dùng ống tay áo khẽ xoa mồ hôi trên trán nàng, ân cần nhẹ giọng hỏi, "Nàng thế nào rồi?"

Viên Tinh Dã lắc đầu, "Không có việc gì, không cần phải lo lắng." Thực ra nếu có thể nhập định càng lâu càng tốt, nhưng nàng vẫn muốn bảo trì cảnh giác, không biết được đám người Dã Lợi Hợp khi nào sẽ đuổi tới nơi. Ban nãy nàng thử nghe ngóng một lúc, có thể phán đoán được quân đội của Dã Lợi Hợp đang ở cách các nàng ước chừng ba dặm. Lúc này nàng cũng tận lực nghe một hồi, đã không còn thấy tiếng vó ngựa phía sau nữa.

Hẳn là vừa rồi cấp tốc chạy đi đã kéo dãn ra được khoảng cách với Dã Lợi Hợp, Viên Tinh Dã thoáng thả lỏng một chút, "Chúng ta nghỉ ngơi thêm một lúc." Nàng nhìn đến Thẩm Băng và Bùi Thập Viễn, hai người bọn hắn vẫn còn đang nhập định. Cận kề sinh tử sản sinh kích thích, chính là cơ hội tăng cường công lực tốt nhất, nàng cũng không đánh thức hai người.

Dã Lợi Hợp giục ngựa đuổi theo phía sau, càng chạy càng thấy kinh hãi. Bọn họ đã chạy thật lâu nhưng vẫn không phát hiện bóng dáng đám người Viên Tinh Dã, chẳng lẽ Quân sư đoán sai rồi sao?

"Lấy bản đồ ra." Dã Lợi Hợp lên tiếng, một tướng lãnh phía sau nhanh chóng lấy bản đồ đưa cho hắn. Dã Lợi Hợp nhìn bản đồ trên tay, đường đến U Châu chỉ có một con đường duy nhất này, Viên Tinh Dã không có khả năng theo hướng khác mà đi. Hơn nữa xung quanh đường này cơ bản đều là đất hoang, không hề có chỗ ẩn thân.

"Tiếp tục đuổi theo." Dã Lợi Hợp bình ổn tâm tình, hiện giờ hắn nhất định sẽ không từ bỏ cơ hội lần này. Lúc nãy khi đi đường hắn cũng dừng lại vài lần để phái ra thám báo, hẳn là đã để Viên Tinh Dã tranh thủ không ít thời gian.

Hắn là buổi sáng tinh mơ rời khỏi Hắc Phong Thành, hiện giờ đã liên tục đuổi tới chạng vạng nhưng vẫn không thấy tung tích Viên Tinh Dã, các thám báo phái đi từng người quay trở về, không hề có bất kỳ tin tức nào. Dã Lợi Hợp trong lòng chán chường, âm thầm kết luận Viên Tinh Dã nguyên bản hoặc là không hề ra khỏi Hắc Phong Thành, hoặc là lại giở quỷ kế gì đó.

Mệnh lệnh lui binh đã lên đến bên miệng, đột nhiên từ xa truyền tới một tiếng còi thật nhỏ vang lên, trong lòng Dã Lợi Hợp tức khắc chấn động. Khải quân cùng Khuyển Nhung quân đều sử dụng còi trong trinh sát, nhưng thanh âm không hề giống nhau, một tiếng còi này tuy rằng cực nhỏ, nhưng hắn vẫn có thể nghe được rõ ràng là thám báo Khuyển Nhung phát ra.

Thời điểm tiếng còi tới bên tai hắn, đã cơ hồ nhỏ đến mức không còn có thể nghe thấy được, nếu không phải là hắn đối với âm thanh này phi thường quen thuộc, hẳn là cũng nhận không ra. "Còn có mấy thám báo chưa trở về?"

"Đại Hãn, còn có một tiểu đội thám báo chưa trở về, ước chừng khoảng năm người." Tướng lãnh bên cạnh hắn đáp. Nội tâm Dã Lợi Hợp xoay chuyển, hiện giờ còn chưa trở về, nếu không phải là gặp phải binh lính Khải quân thì chắc chắn là phát hiện đám người Viên Tinh Dã. Bất luận chuyện gì xảy ra, hắn đều phải đi xem một chút.

Thẩm Băng vung kiếm giết chết một tên thám báo cuối cùng, trong mắt hiện lên một tia đáng tiếc. Bọn họ cơ bản đã chạy tới khoảng đất trung gian giữa hai thành, dựa theo Viên Tinh Dã định liệu, nếu Dã Lợi Hợp đến bây giờ vẫn không tìm thấy bọn họ hẳn là sẽ lui binh, nhưng không nghĩ tới lại bị mấy tên thám báo này tìm thấy trước.

Nếu là ngày thường, trong ba người bọn họ chỉ cần một người cũng có thể vô thanh vô thức giết chết cả năm người này, nhưng hiện tại ba người vừa chạy liên tục, cơ thể thoát lực, vô ý sơ sẩy để một tên thổi còi ra thành tiếng, tuy rằng thanh âm rất nhỏ, nhưng chỉ sợ vẫn sẽ dẫn Dã Lợi Hợp tới.

Viên Tinh Dã cũng không có biểu tình bất thường nào, trong lòng nàng cũng biết có thể đi tới được tận đây đều là dựa vào vận khí, chậm rãi lên tiếng, "Hiện giờ chỉ còn có thể phân ra hành động. Chúng ta ba người mỗi người cầm một cái còi, đi đến một chỗ liền thổi ra một tiếng."

Thẩm Băng gật đầu, lúc này cũng chỉ còn có biện pháp này, hắn cầm lên một cái còi rồi nói, "Thuộc hạ cùng Bùi tướng quân dẫn dắt địch nhân rời đi, thỉnh Nguyên soái mang theo Giám quân đi trước.". Cập nhậ𝑡 𝑡r𝓾𝗒ện nhanh 𝑡ại ( 𝑡rù 𝒎𝑡r𝓾𝗒ện.vn )

Viên Tinh Dã biết Thẩm Băng sẽ muốn làm như vậy, nàng lắc đầu, "Dọc một đường này đã hi sinh sinh mệnh của quá nhiều người rồi, ta không thể lại dùng tính mạng các ngươi đổi lấy hai người chúng ta được." Vừa nói tới đây, Hạ Tử Mặc đột nhiên đi qua nắm lấy tay nàng, nàng cũng mở lòng bàn tay cùng Hạ Tử Mặc mười ngón tương khấu. Nàng biết những người kia bỏ mạng dọc đường đã khiến Hạ Tử Mặc vạn phần bi thống, nếu như Thẩm Băng cùng Bùi Thập Viễn cũng chết, chỉ sợ Hạ Tử Mặc thật sự muốn tự trách cả đời.

Bùi Thập Viễn trái lại cười cười, "Hiện giờ còn tốn thời gian nói cái gì không đâu? So với Nguyên soái, mạng của chúng ta với mạng của những cấp dưới vừa rồi cũng không có gì khác nhau. Chúng ta có thể hy sinh bọn họ để bản thân trốn đi, hiện giờ thuộc hạ cùng Thẩm Băng cũng có thể hy sinh chính mình đổi lấy Nguyên soái cùng Giám quân. Thỉnh Nguyên soái đừng vì chúng ta mà mềm lòng, lúc này Nguyên soái vẫn nên bỏ quân bảo soái*, lấy đại cục làm trọng."

(* bỏ quân bảo soái: Lựa chọn loại bỏ tướng quân cùng quân lính, bảo toàn thống soái)

Viên Tinh Dã cảm nhận được rõ ràng cả thân mình Hạ Tử Mặc run rẩy, sau đó nàng nói, "Một khi đã như vậy, bổn soái ---" Lời nói còn chưa dứt, nàng liền bế Hạ Tử Mặc lên, "Bổn soái dứt khoát sẽ không quên các ngươi."

Bùi Thập Viễn và Thẩm Băng gật đầu, ôm quyền hành lễ, "Thỉnh Nguyên soái nhanh chóng rời đi." Dứt lời hai người cầm còi lên, thực mau tách ra hai phía chạy đi.

Dã Lợi Hợp cùng các tưỡng lãnh đang giục ngựa phi nhanh, lại nghe được một tiếng còi từ hướng khác truyền tới, chỉ là lần này thanh âm rõ ràng hơn rất nhiều. Dã Lợi Hợp nhất thời ngây ngẩn, cũng không kịp tự hỏi, nói với một vị tướng phía sau, "Ngươi mang theo một nửa nhân mã đi đến bên kia, nếu Viên Tinh Dã ở đó thì nổi lửa lên báo hiệu cho bổn hãn biết."

"Vâng!" Tướng lãnh kia đáp. Dã Lợi Hợp xuất thành chỉ mang theo năm ngàn người, nếu như gặp phải đại quân Khải quân hẳn là vô pháp nghênh chiến, nhưng nếu chỉ là vài nhóm trinh sát nhỏ lẻ cũng không thành vấn đề. Chờ đoàn người kia rời đi, Dã Lợi Hợp lại tiếp tục chạy tới phía trước.

Sau khi Viên Tinh Dã cùng hai người Thẩm Băng tách ra, nàng cũng không ôm Hạ Tử Mặc tiếp tục chạy về hướng U Châu Thành, mà là xoay sang phía rừng cây một bên. Phiến rừng này là khoảng rừng duy nhất nơi đây, nói là rừng nhưng thật ra cũng chưa tới trăm cây. Viên Tinh Dã tìm một gốc cây tương đối bằng phẳng kín đáo, để Hạ Tử Mặc ngồi xuống bên trên.

Từ khoảnh khắc Viên Tinh Dã đổi hướng sang phía bên này, Hạ Tử Mặc đã biết nàng đang muốn làm gì, chỉ im lặng nhìn Viên Tinh Dã thật lâu.

Quả nhiên nghe được Viên Tinh Dã nói, "Tử Mặc, ta phải đi cứu Thẩm Băng bọn họ, nàng ở chỗ này chờ ta." Hạ Tử Mặc vẫn yên tĩnh nhìn Viên Tinh Dã, dường như muốn đem dung mạo người kia khắc vào trong tim lần cuối, cười cười, "Nàng đi đi." Nàng biết phẩm cách của Viên Tinh Dã, những người trên đường vừa rồi đều là bất đắc dĩ mà thôi, nếu có thể lựa chọn Viên Tinh Dã dứt khoát sẽ không để bất kỳ ai phải chết vì nàng. Hiện tại tới chỗ này, Viên Tinh Dã đương nhiên cũng sẽ không từ bỏ thuộc hạ của mình.

Khi trước chính là phải hy sinh người khác mới có thể sống sót, nhưng hiện tại U Châu Thành đã ở rất gần rồi, Viên Tinh Dã sẽ không cam chịu người khác lại phải bỏ mạng trong gang tấc như thế. Lúc này liền tính không phải Thẩm Băng cùng Bùi Thập Viễn, nàng cũng sẽ không từ bỏ.

Hơn nữa đối với Viên Tinh Dã và Hạ Tử Mặc mà nói, đến bây giờ loại chuyện hy sinh người khác để đổi lấy mạng sống chính mình quả thực đã đủ rồi, các nàng không muốn lại phải mất thêm bất kỳ người nào nữa.

Viên Tinh Dã còn muốn nói thêm gì đó, Hạ Tử Mặc lại kéo tay nàng cười cười, "Ta cái gì cũng đã biết, nàng mau đi đi! Ta ở đây chờ nàng quay lại." Viên Tinh Dã gật đầu, vừa mới xoay người lại tựa hồ nhớ ra cái gì, quay đầu ở trên môi Hạ Tử Mặc ấn xuống một nụ hôn.

Từ trên tán lá có thể thấy thân ảnh của hai người chớp động, tóc mai dây dưa chạm sát vào nhau, dải tóc đằng sau theo gió khẽ khàng tung bay.

Viên Tinh Dã không nói thêm gì, chỉ nhẹ nhàng phi thân rời đi. Hạ Tử Mặc nhìn theo thân ảnh của người kia, đứng yên tại chỗ thật lâu.

Người nàng yêu đến khắc cốt ghi tâm, chính là một người cân quắc bất nhượng tu mi như vậy. Không hề cảm thấy tức giận với quyết định này của Viên Tinh Dã, trong lòng nàng trái lại còn có vui sướng. Ái nhân của nàng, lại cũng hiểu nàng đến như thế.

Sau khi Viên Tinh Dã rời khỏi, Hạ Tử Mặc từ trên người lấy ra một thanh chủy thủ. Đây là nàng mang theo từ trong thành Uy Nhung đi ra, nếu như Viên Tinh Dã chẳng may bỏ mình, nàng đây cũng dứt khoát không muốn tồn tại trên cõi đời này nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play