Bốn người toàn thân vẫn mặc y phục thương nhân, vài chỗ góc áo đã bị nhánh cây trong rừng vướng qua, hiện giờ có chút rách nát. Dã Lợi Hợp nâng trường thương lên chỉ thẳng vào Viên Tinh Dã, "Nguyên soái Đại Khải thế nhưng lại có bộ dáng chật vật như vậy, quả thật buồn cười. Hôm nay bổn hãn nhất định biến ngươi thành vong hồn dưới mũi thương."
'Viên Tinh Dã' ngẩng đầu lên, "Nực cười! Ngươi cho rằng chỉ dựa vào mấy cái tiểu xảo hỗn tạp này của các ngươi cũng có thể chấn trụ được Nguyên soái chúng ta sao?"
Dã Lợi Hợp nhất thời ngốc lăng, sau đó giận dữ kêu lên, "Ngươi là ai? Sao lại ở chỗ này?"
Quân sư lúc trước đã nói với hắn, khả năng cao Viên Tinh Dã vẫn còn đang ở bên trong Uy Nhung, bọn họ xuất binh rời đi cũng là để dẫn rắn ra khỏi hang, lại cố ý để tướng sĩ thủ thành buông lỏng phòng hộ, nhất định Viên Tinh Dã sẽ nhân thời cơ đào tẩu. Khi đó các nàng cũng không còn mục đích gì ở Uy Nhung nữa, chắc chắn sẽ rời đi.
Cho nên sau khi bọn hắn rời khỏi, liền nghiêm khắc giám thị tất cả những người rời khỏi thành Uy Nhung, quả nhiên là tìm được tung tích các nàng. Thời điểm nhóm người Viên Tinh Dã đi vào trà lâu ven đường đã bị thám báo đuổi theo tới nơi, tuy rằng sau đó thám báo mất chút thời gian bám theo Viên Tinh Dã vào trong núi, nhưng chính là cẩn thận liên tục theo dõi cả một quãng đường dài, cũng không thấy bốn người có gì bất thường.
Hiện giờ người xuất hiện ở chỗ này cư nhiên lại không phải Viên Tinh Dã, Dã Lợi Hợp phi thường phẫn nộ.
Người đang mặc y phục của Viên Tinh Dã hóa ra lại chính là trượng phu của nữ nhi lão bản trà lâu kia, dáng người của hắn với Viên Tinh Dã cũng tương đối giống nhau. Những người còn lại cũng nhất loạt ngẩng đầu lên, nguyên lai lại là phu thê nhi tử cả một nhà lão bản.
"Ngươi --- các ngươi ---" Dã Lợi Hợp giận dữ. Bị người khác lừa một vở kịch lớn đến như thế, hẳn là ai cũng không thể dễ chịu. Chỉ là hắn hoang mang không rõ, vậy Viên Tinh Dã thực sự đã đi chỗ nào?
Lúc này Viên Tinh Dã chân chính đã thay một bộ y phục bằng vải thô, lại cải trang thành bộ dáng nam tử, cùng Hạ Tử Mặc trở thành một đôi phu thê hết sức bình thường, đường đường chính chính đi xuyên qua Hắc Phong Thành. Mà Thẩm Băng và Bùi Thập Viễn cũng bắt chước theo, bộ dáng Thẩm Băng mỹ mạo tú khí, thân mình thon dài cân đối, liền giả làm thê tử, chỉ là thê tử này so với trượng phu bên cạnh còn muốn cao hơn một chút. (Ed: Tưởng tượng ra cũng cười chết tôi =)))
Hiện giờ đại bộ phận người bên trong Hắc Phong Thành đều biết Dã Lợi Hợp đang lùng bắt Viên Tinh Dã gắt gao, tự nhiên sẽ không nghĩ tới người đang bị truy tìm kịch liệt kia lại thản nhiên thong dong đi thẳng vào giữa vòng kiểm tra của bọn họ.
Cả một nhà lão bản trà lâu nọ cũng là mật thám cài vào Khuyển Nhung từ khi còn trẻ, trước khi Viên Tinh Dã thâm nhập Vương Cung cứu Hạ Tử Mặc đã để bọn họ chờ sẵn trên đường trở về. Nàng đã sớm suy nghĩ kỹ cách thoát thân, cũng biết Quân sư nhất định sẽ đoán được nàng lợi dụng đường núi chạy đi, bốn người cùng vào núi như vậy nhất định sẽ bị thám báo phát hiện, liền ở trà lâu nơi đó tráo đổi y phục với mấy người nhà lão bản.
Chờ mấy người kia giả trang đi xa, bọn họ mới lại xuất phát. Bởi vì lực chú ý đã bị dẫn dắt rời đi, không còn ai phát hiện thân phận thật sự của các nàng. Kế hoạch này tuy rằng thập phần nguy hiểm, nhưng cũng là biện pháp duy nhất hiện giờ. Cũng may vận khí bọn họ thực tốt, Dã Lợi Hợp thật sự bị nhóm người giả mạo kia lừa đi.
Chỉ là, bốn người một nhà kia hẳn không ai có thể sống sót.
Bốn người không chút cản trở xuyên qua Hắc Phong Thành rời đi. Tuy rằng kế sách vừa rồi thành công mỹ mãn, nhưng không ai cảm thấy bất kỳ một tia vui mừng nào. Một đường bọn họ trải qua an toàn như vậy, đều phải dùng rất nhiều mạng người đổi lấy.
"Một tướng nên công, chết đến vạn người." Thẩm Băng lên tiếng. Hắn rất ít khi bỗng nhiên cảm khái như vậy, trong lúc nhất thời ba người còn lại cũng chỉ trầm mặc. Hạ Tử Mặc muốn nói gì đó, nhưng lại nhìn thấy Viên Tinh Dã lắc đầu.
Cuối cùng Bùi Thập Viễn nói ra, "Đây cũng là cùng đường hết cách --- hơn nữa, hai nước giao chiến đương nhiên là bạch cốt từng đống phơi xương." Thẩm Băng lắc đầu, "Không có gì, chỉ là đột nhiên có điểm cảm khái."
Thống lĩnh Hắc Y quân luôn luôn máu lạnh vô tình, nhưng Bùi Thập Viễn biết Thẩm Băng không phải lãnh khốc như thế. Hắn so với người khác dường như còn để ý sinh tử nhiều hơn vài phần.
Gương mặt trước kia chỉ thấy một mảnh lạnh băng, hiện tại lại nhận ra được nhiều phần tâm địa nhiệt huyết. Bùi Thập Viễn chợt nghĩ, so với mấy người suốt ngày ra vẻ chính kinh đạo mạo, mỗi lần mở miệng đều là nhân nghĩa đạo lý, Thẩm Băng người này chính là thật tốt hơn rất nhiều.
Mà ở bên kia, Dã Lợi Hợp giận dữ, nhưng hắn cũng không phải ngu ngốc mù quáng, biết được rằng lúc này không thể tuỳ ý giết những người trước mặt, còn phải tra khảo ra được hành tung của Viên Tinh Dã, "Bắt sống bọn chúng cho ta!"
Nam tử trung niên cải trang thành Thẩm Băng cao giọng cười lớn, "Dã Lợi Đại Hãn không cần phí công, chúng ta sẽ không bán đứng Nguyên soái, phản bội Đại Khải. Đừng tưởng rằng con dân Đại Khải chúng ta ai cũng đều giống loại chuột nhắt hèn hạ Trình Kinh kia." Dứt lời vung kiếm tự vẫn, máu tươi phun ra, tuấn mã bên dưới chấn kinh xoay xoay tại chỗ vài vòng.
Thân mình nam tử dần dần ngã xuống, Dã Lợi Hợp phát hiện mấy người phía sau cũng không hề có chút biểu tình bi thương nào, chỉ thấy nữ tử trung niên cất tiếng, "Chờ ta." Sau đó cũng tự vẫn mà chết.
Chỉ còn lại hai nam nữ trẻ tuổi kia, Dã Lợi Hợp vội vàng hô lên, "Bọn họ tuổi già chết đi cũng không có gì, các ngươi thanh xuân trẻ tuổi như vậy cũng muốn bỏ mạng sao? Thật sự không có chút lưu luyến trần thế nào?"
Nam tử cải trang thành Viên Tinh Dã cười phá lên, "Cái chết này là vì đại sự quốc gia, vì trợ giúp Nguyên soái, Dã Lợi Đại Hãn không cần phí công chiêu hàng." Nữ tử phía sau hắn giục ngựa lại gần, Dã Lợi Hợp nhìn thấy sắc mặt nàng đã tái nhợt, thân thể cũng không ngừng run rẩy.
"Ca, ta có điểm sợ hãi, ca ca ngươi động thủ đi!" Chỉ nghe thấy nữ tử nói, thanh âm có chút mềm mỏng, "Mau một chút, đừng để phụ thân mẫu thân phải đợi."
Trong mắt nam tử kia hiện lên một tia bi thương, sau đó lại nói, "Chờ tới bên kia hoàng tuyền, ca ca hướng muội bồi tội, ngày ngày đều nghe muội đánh chửi."
Dã Lợi Hợp phía xa không nghe được bọn họ nói chuyện, chỉ có thể thấy hai người nhỏ giọng với nhau vài câu, sau đó nam tử rút kiếm đâm chết nữ tử trước mặt, mũi kiếm lần thứ hai quay lại xuyên qua giữa ngực chính mình.
Hơn một ngàn binh lính Khuyển Nhung ở đây bị một màn này kinh động đến, không ai dám tiến lên. Dã Lợi Hợp lúc đầu chính là tràn đầy giận dữ, theo sau cảm thấy chấn động, cuối cùng lại thật bất đắc dĩ. Hắn chỉ cảm giác một loại phi thường bất lực chậm rãi lan ra toàn thân.
"Viên Tinh Dã!" Hắn rống to, âm thanh vang vọng giữa núi rừng bao la, càng thêm vài phần cảm giác thống hận.
Hắn nguyên bản đã nghĩ nắm chắc thắng lợi, lại vẫn bị Viên Tinh Dã qua mặt chạy thoát. Đây cơ hồ không chỉ là thất bại bình thường nữa, hắn thậm chí đã có cảm giác thiên địa đều muốn bỏ quên Khuyển Nhung, trợ giúp Đại Khải, mà hắn lại chỉ có thể lực bất tòng tâm.
Hắn thật sự không biết Viên Tinh Dã có tài đức gì, có thể khiến cho những người này sẵn sàng thống khoái bỏ mạng vì nàng đến như vậy? Cũng không biết lãnh thổ Đại Khải có phong thủy bảo địa gì, có thể dưỡng ra được những người như thế?
"Đem thi thể bọn chúng ném vào trong núi, ta muốn bọn chúng bị sài lang gặm cắn chó hoang cấu xé, mãi mãi chết không toàn thây." Dã Lợi Hợp cả giận ra lệnh, "Trở về thành."
Dã Lợi Hợp vừa trở lại trong thành, đã thấy Quân sự giục ngựa tới trước đại môn. Dã Lợi Hợp truy kích Viên Tinh Dã thất bại, đương nhiên tin tức rất nhanh truyền đến hắn. Nhìn thấy Quân sư, Dã Lợi Hợp cúi đầu lên tiếng, "Quân sư, bổn hãn --- bổn hãn lại thất bại."
Quân sư ôn hoà nói, "Đại Hãn đừng thoái chí. Viên Tinh Dã bất luận thế nào cũng phải đi đến U Châu, nếu không phải là vòng qua núi thì chính là đi thẳng bên trong Hắc Phong Thành. Thần đã để người điều tra, sáng sớm nay đã có hơn mười mấy người xuất thành, hướng tới U Châu phía bên kia, có mấy người là thợ săn ra khỏi thành săn thú, còn lại phỏng chừng chính là đám người Viên Tinh Dã. Bọn họ cũng không cưỡi ngựa, hiện tại Đại Hãn nhanh chóng đuổi theo có lẽ còn kịp."
Dã Lợi Hợp tức khắc phấn chấn tinh thần, "Được, bổn hãn hiện tại lập tức đuổi theo!"
"Đại Hãn vạn sự cẩn thận." Quân sư nói, Dã Lợi Hợp gật đầu, giục ngựa chạy nhanh. Quân sư đứng trước cửa thành, đột nhiên trong lòng dâng lên một chút cảm giác thất bại. Hắn thật sự không nghĩ tới Viên Tinh Dã thế nhưng lại cả gan đi xuyên qua Hắc Phong Thành.
Lúc này bốn người Viên Tinh Dã không có ngựa, chỉ có thể đi bộ hành tẩu. Viên Tinh Dã ôm Hạ Tử Mặc, nhanh nhẹn dùng khinh công bay tới phía trước, bản lĩnh khinh công của Thẩm Băng cùng Bùi Thập Viễn cũng không phải tầm thường, nhất thời tốc độ đoàn người cũng không hề chậm rãi.
Bất quá sức người vẫn là hữu hạn. Sau hơn một canh giờ liên tục phi thân, mọi người đều có chút thoát lực, đặc biệt là Viên Tinh Dã. Ngày thường nếu như nàng một mình dùng nội lực, có thể khinh công bay liên tục một ngày cũng không thành vấn đề, nhưng trong ngực ôm thêm một người chính là phải tiêu hao nội lực hơn rất nhiều.
Qua thêm một canh giờ, mấy người dừng lại nghỉ ngơi. Hạ Tử Mặc có chút đau lòng nhìn Viên Tinh Dã mệt mỏi, nhịn không được nói, "Chúng ta hẳn là vẫn nên đi từ từ thôi."
Viên Tinh Dã cười cười với nàng, "Không sao, nghỉ ngơi một chút là được." Hạ Tử Mặc bất đắc dĩ, "Chính là ---" nàng không nghĩ tới bản thân mình lại trở thành gánh nặng cả một quãng đường này. Ngày thường đều là học một chút tài hoa phong nhã, cầm kỳ thi họa, thơ từ ca phú, hiện giờ hết thảy lại trở nên vô dụng.
"Lại nghĩ linh tinh gì rồi?" Viên Tinh Dã đương nhiên biết suy nghĩ trong lòng nàng, "Gánh nặng như vậy người khác muốn còn không được, ta đương nhiên cảm thấy bản thân thực may mắn. Chính là mập lên một chút thì tốt, ôm vào tương đối thoải mái hơn." Câu cuối cùng là hạ giọng nói nhỏ vào tai nàng.
Mặt Hạ Tử Mặc nhanh chóng đỏ lên, nhịn không được trừng mắt liếc Viên Tinh Dã một cái. Nàng vẫn biết Viên Tinh Dã thực ôn nhu, dịu dàng của nàng sẽ không bao giờ nói thành lời, nhưng đều đặt trong nhất cử nhất động ngày thường hai người ở bên nhau.
Nghỉ ngơi một lúc, Viên Tinh Dã lên tiếng, "Chúng ta không giấu được Quân sư bao lâu, phải tiếp tục đi. Hẳn là Lạc Nhan bên kia nhất định sẽ phái người thường xuyên tuần tra, chỉ cần gặp được một đội là ổn."
"Vâng."
Bốn người tiếp tục lên đường, khoảng cách giữa U Châu và Hắc Phong tương đối xa, bảo mã liên tục chạy cũng phải mất tới một ngày lộ trình. Hiện tại các nàng đã đi khá xa khỏi Hắc Phong Thành, chỉ là nếu muốn gặp được thuộc hạ Lạc Nhan phái ra vẫn còn cách một quãng nhất định.
Lại qua thêm vài canh giờ, mấy người lúc này đã cách xa Hắc Phong Thành một khoảng lớn, nhưng cũng không ai dám buông lỏng cảnh giác. Đang lúc mọi người dừng lại nghỉ ngơi uống nước lần nữa, sắc mặt Viên Tinh Dã đột nhiên ngưng trọng.
"Chúng ta mau đi, Dã Lợi Hợp đã đuổi tới."
Hai thành bởi vì là địa phương quanh năm chinh chiến, ở giữa cơ bản đều không có bất kỳ rừng cây núi non gì, nơi nơi đều là thổ địa hoang vắng, dù có muốn ẩn thân cũng không có chỗ nào thích hợp.
Ôm Hạ Tử Mặc trong lòng, Viên Tinh Dã cơ hồ cảm thấy thể lực bản thân dần cạn kiệt, nhưng vẫn cố chấp điên cuồng vận nội công lên, tốc độ cả người tựa như mũi tên rời dây cung, Thẩm Băng và Bùi Thập Viễn thật vất vả mới bám sát được phía sau.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT